Chương 1: Trên suối người phương nào thổi ngọc tiêu

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip. vandan

Đả tự: Banlonghoi. com

Đang giữa hè, thái dương như hỏa lò nướng đại địa Thanh Châu phủ Sơn Đông. Mấy ngày hôm trước vừa mới hạ qua một hồi mưa to, trong chỗ trũng trấn Vân Hà có rất nhiều nước đọng, nhưng dưới mặt trời gay gắt, nước mưa rất nhanh đã khô, sau mưa mặt đất ướt át lầy lội, lại chịu mặt trời chiếu rọi một hồi, liền vỡ ra từng mảnh bằng bàn tay, những đứa nhỏ chân trần chạy tới chạy lui, đem những mảnh này về cho nhà dùng.

Thời tiết quá nóng, ngoại trừ những đứa nhỏ này hào hứng bừng bừng, những người khác lười biếng đề không nổi tinh thần, trừ khi có việc, còn không đều ở trước nhà tìm bóng râm mà hóng mát, trên đường không có mấy người đi lại.

Coi như là cây liễu rậm rạp như vậy ở dưới loại thời tiết quỷ quái này cũng ủ rũ, cành liễu không chút sinh khí mà cụp xuống, chỉ có côn trùng nấp ở trong bụi cây rền rĩ, gọi người buồn ngủ.

Đến hoàng hôn, cảm giác khô nóng mới dần dần tán đi. Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà giống như sương mù, phóng tầm mắt nhìn lại là một mảng màu hồng, trấn Vân Hà vịnh Chiếu Nguyệt ở trong vùng đặc biệt có vẻ thanh lương, bởi vì nơi này có nhánh sông Di Hà hình thành một vịnh nước, diện tích ước chừng năm sáu mẫu, trong vịnh khắp nơi mọc hoa sen, xung quanh mọc cây liễu cùng cây tang châm, là chỗ hóng mát giải nóng.

Nhưng mà người trong thôn cũng không dám đến nơi này để hóng mát, bởi vì này là tài sản riêng của Dương gia Thanh Châu.

Hoa sen trong vịnh mọc rất nhiều, cả vịnh là một mảng xanh lục của lá sen, xa xa có một chiếc thuyền lá nhỏ đang đi, thuyền nhó lướt qua, lá sen rẽ ra, tiếng tiêu như phạm xướng, từ trong lá sen lan truyền về bốn phương tám hướng.

Mộ Quy lão nông người còng xuống, trong tay cầm một đầu dây, chậm rãi đi từ bờ ruộng đằng xa, đầu dây kia là một con trâu già gầy trơ cả xương, ngồi trên lưng trâu là một đứa nhỏ ngửa đầu nhìn trời, đứa nhỏ đang vui vẻ chơi cái nón của gia gia.

Chỗ xa hơn, mặt trời như bánh xe đỏ thẫm đang lặn một nửa ở cuối chân trời

Tình cảnh này, như thơ như vẽ.

Nghe được tiếng tiêu, lão hán nhìn về phía vịnh nước. Trên hồ sóng nước tầng tầng, thuyền nhỏ hoàn toàn ẩn ở trong hoa sen, chỉ có thể mơ hồ trông thấy một vị công tử trẻ tuổi mặc áo bào thuần một sắc trắng, đầu đội bình định tứ phương cân ngồi ở mũi thuyền thổi tiêu, tại bên cạnh hắn còn có một vị tiểu mỹ nhân cầm ô che nắng, một bộ áo xuân, eo lưng nhỏ nhắn, chỉ tiếc nàng mặt hướng về vị công tử kia, không cách nào trông thấy bộ dáng, chỉ thấy được một đầu tóc đen nhẹ nhàng búi lên, cành trâm cắm nghiêng rung động, tạo nên một cảnh đẹp đập vào mắt, tư thái phong lưu nói không hết, làm cho người ta nghĩ ngợi vô hạn.

Nhìn qua bộ dáng này, lão hán đã biết đây là chủ nhân Dương gia mang theo gia quyến từ phủ Thanh Châu đến nông thôn nghỉ hè.

Lão hán là nông phu chân chính, thấy người ta trên thuyền có nữ quyến, nhìn nữa không khỏi thất lễ, hạng nhà giàu này loại thôn phu hương dã như mình không trêu chọc tới là tốt nhất, lão hán vội vàng cúi thấp đầu, bước chân nhanh hơn đi về phía trước, cách đó không xa, không trung trên trấn đã bốc lên từng đạo khói bếp.

Tiếng tiêu như phạm xướng đã ngừng, tiếng ca kiều mị lại uyển chuyển vang lên, mặt trời đỏ ở chân trời cũng ở giữa tiếng tiêu cùng tiếng ca chuyển đổi mà dần dần hạ xuống đường chân trời.

Hôm nay xác thực là chủ nhân Dương gia đến nông thôn nghỉ hè du ngoạn. Chủ nhân Dương gia họ Dương danh Húc, tự Văn Hiên, năm nay vừa tròn hai mươi.

Dương gia tại Thanh Châu vốn chỉ là nhà giàu bậc trung. Bốn năm trước lão chủ nhân Dương gia Dương Bính Khôn chết vì bệnh, đã đem toàn bộ gia sản giao vào trong tay đứa con duy nhất là Dương Húc mới vẻn vẹn mười sáu tuổi. Người bên ngoài đều cho rằng Dương gia từ nay về sau sẽ suy tàn.

Dương Húc tiếp nhận gia nghiệp một năm đầu xác thực cũng không có thể hiện ra bản lãnh gì, đừng nói là khai thác, chỉ gìn giữ thôi đã sợ đã không nổi.

Nhưng ai ngờ từ năm thứ hai trở đi, Dương Húc này liền như có thần trợ giúp, bất kể là kinh thương, trồng trọt, nuôi ngựa, khai thác mỏ... quả thực là không làm gì mà không có lợi, trong nhà nhanh chóng có thêm cửa hàng, nhà xưởng, ruộng đồng, mã trường... tài phú như tuyết rơi tầng tầng gia tăng, hôm nay đã lọt vào nhóm thập đại hào môn của Thanh Châu.

Ba năm qua, Dương Văn Hiên Dương công tử lại tham gia phủ học, một nhát khảo trúng chư sinh Tú Tài, có công danh trong người, lại có một phần gia nghiệp lớn như vậy.

Dương Húc công tử lập tức trở thành thanh niên chưa lập gia đình chạm tay là có thể bỏng nhất phủ Thanh Châu, cũng không biết có bao nhiêu đôi mắt trông chờ nhìn theo hắn, muốn đem vị Dương công tử này chiêu làm con rể mình, bà mối chen chúc đến thăm, đem cánh cửa Dương gia muốn san bằng.

Mạc đạo quân hành tảo, canh hữu tảo hành nhân (Đừng nói quân đi sớm, đã sớm có người qua). Đáng tiếc, Tiếu quản sự Dương phủ đã nói với các bà mối: "Thật có lỗi, thiếu gia nhà ta từ nhỏ đã do lão gia tác chủ, tại lão gia phủ Ứng Thiên bên kia lập thành một mối hôn sự, thiếu gia nhà ta sớm muộn gì cũng phải hồi hương thành thân, chính vì phú bất dịch thê, quý bất dịch giao (giàu không dễ có vợ, quý không dễ kết giao), chuyện hôn thú thiếu gia nhà ta đã không thể làm, các vị có ý tốt, lão Tiếu thay mặt thiếu gia tạ ơn, thật có lỗi, thật có lỗi..

Như vậy, việc này tự nhiên không nhắc tới nữa.

Thế nhưng quái là, vị thiếu gia Dương gia này đã tới hai mươi, lại đã công thành danh toại, nói đến cũng đã đến tuổi thành gia.

Hôm nay ba năm giữ đạo hiếu cũng đã qua, không tiếp tục có bất luận chướng ngại gì, nhưng vẫn không thấy hắn thu xếp hồi hương đón dâu, thậm chí đối với lão gia phủ ứng Thiên có chút thân nhân gì đều giữ kín như bưng.

Ngoại trừ quản lý việc làm ăn nhà mình ra, vị Dương công tử này ba năm qua lang thang tri giao hảo hữu khắp nơi, du hí phong trần, cuỡi ngựa nhanh, uống rượu mạnh, dạo thanh lâu sa hoa nhất, tìm các cô gái xinh đẹp nhất, một năm qua tầm hoa vấn liễu phá hỏng cả thanh danh.

Dương Văn Hiên mặc dù ở bên ngoài phong lưu phóng khoáng, nhưng vẫn không có dẫn nữ nhân về nhà, hôm nay hắn dẫn theo nữ tử đến chỗ nghỉ hè nhà mình, đây cũng là lần đầu tiên, cho thấy cô gái này làm cho hắn rất vui vẻ.

Thuyền nhỏ ở cách bờ chừng một trượng thì dừng lại, trên bờ có một cây liễu già thân cành ngã về phía mặt hồ, đem ngàn vạn cành liễu nhẹ rũ xuống ở trên thuyền, gió đêm dần dần lên, cành liễu lòa xòa, Dương Đại thiếu gia hai chân trần, khoanh chân ngồi ở mũi thuyền, trong tay cầm một cái cần câu, thoải mái tự nhiên, mà tiểu mỹ nhân thì ở trong khoang thuyền đốt lò, làm bữa tối.

Gỏi sen cắt thành từng lát mỏng tư vị thoang thoảng là từ vịnh lấy lên, tôm nhỏ cũng là từ sông dưới cây liễu bắt được, về phần mập gà dê non còn có rượu lâu năm, cũng đều là từ trong trang trại nuôi ra, đặt trên cái mâm bằng tam châm như hắc mã não, làm người ta nhìn thèm chảy nước miếng, ngay cả cái mâm bằng tang châm này cũng là từ cây tang châm mọc ỏ bên bờ hồ làm ra, tinh tế suy xét, hiện tại còn thiếu một con cá do công tử gia tự tay câu lên nhắm rượu là công đức viên mãn, tất cả thực vật đều là nhà mình làm ra, có thể nói là món ăn thôn quê cực kỳ thú vị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!