Chương 136: Trịnh di nương đến

Ngô Lệ Lệ tự dặn lòng, đồ bỏ đi này, chờ sau khi xong chuyện, nàng sẽ cách hắn ta xa một chút.

Ngô Lệ Lệ vừa lên đến bờ, thì ra vẻ trấn định lên tiếng:

"Ở nhà chờ tin tức đi, ngày hôm qua Vương thị bị đánh thành như vậy, Trịnh Kim Linh bây giờ hẳn là đã về nhà ra mặt cho Vương thị rồi, ta đi tìm cơ hội tác hợp cho huynh, nhớ kỹ ước định của chúng ta."

Ngô Lệ Lệ mặc quần áo tử tế xong thì rời đi, trong lòng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi vẫn còn thấy sợ, nhưng mới đi không bao xa, thì bắt gặp Cố Thiên Nhai.

Khuôn mặt nàng ta thoáng chốc đỏ bừng, giống như vừa làm chuyện gì sai trái, chỉ biết cúi đầu ấp a ấp úng nói:

"Cố...... Cố công tử sao ngài lại tới đây."

Cố Thiên Nhai thấy Ngô Lệ Lệ một thân ướt sũng, khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn ta đối với Ngô Lệ Lệ này ít nhiều cũng có chút ấn tượng, cũng biết nàng ta là người thôn này, nhưng không nhớ ra tên của nàng ta.

Mặt Ngô Lệ Lệ cũng nóng lên theo, trong lòng âm thầm sốt ruột, nàng bây giờ toàn thân ướt sũng, nếu không giải thích rõ ràng, nhỡ Cố công tử hiểu lầm nàng là người phụ nữ không còn trong trắng nữa thì làm thế nào, vậy hạnh phúc cả đời của nàng sẽ biến mất sao.

Nàng ta xấu hổ cười cười:

"Bên bờ sông này hơi trơn, ta không những không đào được chút rau dại nào cho heo, còn trượt chân rơi xuống nước, ướt hết cả y phục."

Cố Thiên Nhai tựa hồ nhìn ra cái gì đó ám muội, nhưng dù sao việc này cũng không liên quan gì đến hắn ta, vì thế nhàn nhạt đáp:

"Ngươi cứ bận việc của ngươi, ta đi dạo phía trước một lúc."

Nói xong liền sải bước, đi về phía trước.

Ngô Lệ Lệ lấy tay vỗ vỗ trái tim của mình, cuộc gặp gỡ này thật đúng là làm cho nàng ta sợ hãi, nếu lúc nãy nàng ở trong suối đi ra muộn một chút thôi, để cho Cố công tử

- người mà nàng thầm thương trộm nhớ trong lòng nhìn thấy một màn tắm uyên ương vừa rồi kia của nàng và Trương Thanh Phong, vậy thì hy vọng của nàng chẳng phải sẽ tan thành mây khói sao.

Nghĩ rồi, nàng ta đến đầu cũng không quay lại mà đi thẳng về nhà, vừa đi vừa lo sợ gặp phải thôn dân nào đó trên đường.

Phượng Chỉ U và Túc Tử Thần bận tối tăm mặt mày, nhưng không hề biết rằng, bên ngoài tiểu viện của nàng, có một cỗ xe ngựa đang chậm rãi chạy tới, trên rèm xe ngựa treo một chữ Ngô, xa phu ở bên trái, nha hoàn ở bên phải, phía sau không có tuỳ tùng, nhìn có vẻ phô trương nhưng lại không đáng kể, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác nhàn nhã.

Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, nha hoàn kia đã ân cần vén rèm lên.

"Trịnh di nương, đến nơi rồi."

Người ngồi trong xe ngựa tựa hồ cũng không có ý định xuống xe, vẻ mặt mất hứng nói:

"Người nhà Phượng gia đều chết hết rồi sao?"

Nha hoàn Tiểu Thúy sắc mặt căng thẳng, vội vàng lên tiếng:

"Cái này... để nô tỳ đi gọi người, di nương người đừng nóng vội."

Nói xong, nàng ta quay đầu ra hét lớn:

"Người nhà Phượng gia đi đâu hết rồi? Trịnh di nương đến còn không mau ra nghênh đón!"

Phượng Chỉ U ở trong tiểu viện nghe thấy thế, khóe miệng liền co rút, chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp mà cũng có thể phô trương như thế sao? Còn muốn cả nhà ra nghênh đón, chậc.

Nhưng nàng cũng lười để ý, tiếp tục làm chuyện của mình.

Nha hoàn Tiểu Thúy thấy cả nửa ngày không có ai để ý tới, dè dặt quay đầu, nhìn thấy sắc mặt khó coi của di nương nhà mình, thì nàng ta tức giận giậm chân, nhìn xung quanh thấy người vây xem náo nhiệt ngày càng đông, cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên, sau đó tông giọng cũng nâng lên không ít.

"Nếu vẫn không có người ra đón di nương nhà ta, cẩn thận ta cho người phá cửa nhà Phượng gia các ngươi!

Tiểu Thúy nắm chặt khăn tay trong tay, thầm nghĩ, nếu như mấy người Phượng gia đáng chết này không có ai xuất hiện, nàng sẽ đi lên đạp cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!