Sau khi Thẩm Hoài Dữ lên xe, tài xế và Tống Thừa Hiên đều đồng thời chú ý đến, trên tay anh đang cầm thứ gì đó, cẩn thận nhìn kỹ là một thanh socola vẫn còn chưa bóc vỏ.
Nhãn hiệu thường thấy, mua ở chỗ nào cũng được.
Tống Thừa Hiên sững sờ.
Thẩm Hoài Dữ ghét nhất là ăn đồ ngọt, từ trước đến giờ chưa từng ăn loại đồ này.
Sếp Tống Thừa Hiên do dự hỏi Anh….
Cái này à Thẩm Hoài Dữ kéo vỏ bọc của socola ra, phát ra tiếng xoẹt
"Là của cô bé Đỗ Minh Trà đó cho."
Nói đến đây anh bật cười:
"Lúc đưa còn có chút không lỡ, giống như là cắt thịt của cô ấy vậy."
Tài xế cười haha hỏi: Ngon không?
Thẩm Hoài Dữ bình thường đối đãi với mọi người ôn hòa, không hề tự cao. Tài xế đi theo anh bốn năm, cũng hiểu rõ chỉ cần không động vào vảy ngược của anh thì mọi chuyện vô cùng yên ổn.
"Tôi lớn từng này rồi sẽ ăn mấy đồ ăn vặt của trẻ con sao?" Thẩm Hoài Dữ khẽ hừm một tiếng, đang nghịch vỏ kẹo màu xanh lá, bất thình lình lại nhớ đến đôi mắt của cô.
Đôi mắt có màu sắc có độ ấm.
Đến cả thanh socola bình thường mà cô đưa cho này cũng lây nhiễm ánh sáng rực rỡ.
Thẩm Hoài Dữ cúi đầu, xé vỏ kẹo ra, cắn một cái.
Vị đắng và ngọt ngấy của socola hòa quyện với nhau, thêm vào đó là vị mặn nhàn nhạt của muối, dư vị đọng lại vẫn là vị đắng, chỉ là trên đầu lưỡi thì có chút ngọt.
Tống Thừa Hiên nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Hoài Dữ.
Tống Thừa Hiên đẩy đẩy mắt kính:
"Thẩm Thiếu Hàn và Đỗ Minh Trà, nói dễ nghe một chút là đính hôn từ nhỏ, nói khó nghe một chút thì chính là chế độ phong kiến, hôn nhân sắp đặt. Theo như tôi thấy, cũng chính là chuyện đùa của người lớn trong nhà lúc còn trẻ, căn bản không tính là gì, sếp nếu như——"
Nói linh tinh Thẩm Hoài Dữ khẽ trách
"Cậu coi tôi là cái gì?"
Tống Thừa Hiên cười híp mắt:
"Sếp muốn làm Đường Minh Hoàng*, lại vừa muốn làm Hikaru Genji**. Một người là"nguyện làm đôi chim liền cành trên bầu trời, một người——
Đường Minh Hoàng*:
Đường Minh Hoàng được đánh giá là một trong những vị Hoàng đế đáng chú ý nhất của nhà Đường, danh tiếng không thua kém ông cố nội của ông là Đường Thái Tông Lý Thế Dân, tạo nên giai đoạn thịnh trị tột bậc cho triều đại này.
Sau này Đường Minh Hoàng bị sắc đẹp của Dương Quý Phi làm cho mê mẩn nên bỏ bê triều chính, ngày đêm chỉ lo chuyện sủng ái Quý Phi. Đường Minh Hoàng vốn rất thích âm nhạc, Dương Quý Phi lại rất giỏi ca vũ nên ngày càng được Hoàng đế sủng ái.
Hikaru Genji**:
Là nhân vật chính trong truyện kể Genji kể về cuộc đời của chàng hoàng tử đẹp trai và có khao khát đi tìm cái đẹp và tình yêu.
Bớt nói linh tinh Thẩm Hoài Dữ nhìn ra bên ngoài cửa
"Sau này đừng nhắc đến mấy cái này, đồn ra ngoài lại thành chuyện cười."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!