Chương 6: (Vô Đề)

Gió sáng sớm hơi lạnh, Thẩm Thiếu Hàn nắm vào lan can, đốt ngón tay trắng dã, kẽo kẹt vang lên một tiếng.

Tầng lầu không cao nên tiếng trong trẻo của Đỗ Minh Trà ban nãy mới vang lên, anh liền nghe thấy.

Hoài……

Chứ sau nghe không rõ lắm, cũng đủ khiến Thẩm Thiếu Hàn khiếp sợ.

Cô lại dám trực tiếp kêu tên của Nhị gia!

Lại còn kêu là Hoài Dữ.

Biệt Vân Trà vừa rồi còn lải nhải không ngừng từ trong sự yên lặng của Thẩm Thiếu Hàn ý thức được điều không đúng, cô không nhịn được mà nhìn xuống, cơ thể của Thẩm Hoài Dữ bị tán lá gãy che một phần, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra được đó là một người đàn ông.

Biệt Vân Trà che miệng lại:

"Trời ạ, Minh Trà chắc không phải sẽ vì tức giận hai người chúng ta mà cố ý tìm người đàn ông khác chọc tức anh chứ——"

Không thể nào, Thẩm Thiếu Hàn ngắt lời cô, nhìn chằm chằm vào hai người đang sánh vai cùng nhau phía dưới, giọng lạnh toát,

"Tuyệt đối không thể."

Biệt Vân Trà chưa từng thấy bộ dạng này của anh nên biết điều không nói tiếp nữa, ngậm miệng lại.

Dưới lầu, bóng râm xanh ngát.

Ánh sáng ban mai đã xuyên qua cành lá, trong ánh nắng chói chang còn có bụi bay tán loạn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy côn trùng nhỏ bay.

Chuông vào lớp của tiết học đầu tiên đã reo lên, sinh viên trên đường không nhiều, nhân viên quét dọn đang dọn lá cây rụng dưới đất, xoẹt xoẹt, cây chổi lớn cũ kỹ đảo bụi tung bay.

Đỗ Minh Trà không ngờ có thể gặp Thẩm Hoài Dữ ở đây, không nhịn được liền kêu anh: Thầy Hoài.

Thẩm Hoài Dữ đứng yên, xoay người.

Bạn học Đỗ? Anh hỏi, Sao vậy?

Lúc nói chuyện, giọng điệu hoà nhã, ngữ khí lúc hỏi han hàng ngày không thêm chút cảm xúc dư thừa trong đó.

Ánh mắt vẫn cứ sắc bén.

Lúc nhìn cô như đang nhìn đóa anh túc nở rộ.

Tựa như cô là một vật thể nguy hiểm tuyệt đẹp.

Đỗ Minh Trà chưa ăn sáng, bụng rất đói, cô bước nhanh về phía trước vài bước, hơi chóng mặt.

Buổi tối còn phải cho Cố Nhạc Nhạc học, vừa nhớ đến thái độ hôm qua của thằng quỷ nhỏ liền không kiềm được mà nhức đầu đôi chút.

Bước đến trước mặt anh, đứng vững, Đỗ Minh Trà hít một hơi sâu mới hỏi: Sao thầy lại ở đây?

Tôi gặp bạn. Thẩm Hoài Dữ nói, Thật trùng hợp.

Ngay cả chữ trùng hợp nói ra cũng bình thường, giống như nước tinh khiết có không chút mùi vị.

Trong đầu Đỗ Minh Trà đều là làm thế nào để xây dựng mối quan hệ tới với thầy Hoài, chọn ra cách bí mật, bước nhanh vài bước để đuổi kịp bước chân của anh:

"Trùng hợp ghê... Thầy đã ăn sáng chưa?"

Trong lòng cô thầm lên kế hoạch, nếu như anh vẫn chưa ăn thì đúng lúc có thể mời thầy Hoài cùng đi ăn sáng ——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!