Thẩm Thiếu Hàn không nhìn cậu ta, đột nhiên cười nói: Sao có thể chứ.
Mặt anh không cảm xúc, một hơi uống hết ly rượu:
"Đỗ Minh Trà thật sự trông như thế này, tôi sẽ biểu diễn cho các cậu xem cách trồng cây chuối gặm cỏ."
Một đám người nói đông nói tây cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc này mới lần lượt ai về nhà nấy.
Thẩm Thiếu Hàn có tiết vào sáng sớm hôm sau, đi thẳng xe về đại học C.
Các xe bên ngoài không được phép tiến vào khuôn viên trường, Thẩm Thiếu Hàn xuống xe ở cổng trường.
Cơn gió đêm cuối hè se lạnh, anh vừa uống rượu, đi ra được vài bước đã bị gió lạnh thổi làm rét run.
Cũng đúng lúc đó, anh nhìn thấy một chiếc Rolls Royce màu đen dừng ở cổng trường, Đỗ Minh Trà đeo khẩu trang từ trong xe bước xuống, đôi vai gầy yếu, dường như không chịu được gió thổi.
Mọi người xung quanh cười nhạo:
"Tôi đã nói rồi, Đỗ Minh Trà lúc trước nói gì mà"không cần một đồng nào của nhà họ Đặng, cũng không thay đổi họ
"tất cả đều là nhảm nhí, không phải bây giờ cô ta đang ngồi xe của nhà họ Đặng đấy sao, còn tỏ vẻ thanh cao…"
Thẩm Thiếu Hàn im lặng.
Khi Đỗ Minh Trà vừa được nhận về, cụ Đặng muốn cô đổi họ, nhưng lại bị cô từ chối thẳng thừng.
Từ sau lúc đó, thái độ cụ Đặng đối với cô cũng lạnh nhạt hơn hẳn.
Chính xác là bùng nổ vào một tuần trước, Đỗ Minh Trà nghiêm túc nói với người nhà họ Đặng rằng cô tuyệt đối không sửa lại họ, cũng sẽ không dùng lại tiền của nhà họ Đặng.
Sau đó, cô mang chiếc vali nhỏ dứt khoát dọn đến kí túc xá của trường, theo người ta nói thì cô chỉ mang quần áo cũ đi.
Còn những đồ đưa thêm sau khi đến nhà họ Đặng thì không hề mang theo.
Thẩm Thiếu Hàn bĩu môi:
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng."
Đỗ Minh Trà đeo cặp sách hồn nhiên không biết mình đang bị mọi người dị nghị, cô ôm chặt cái áo khoác thể thao cũ của mình, bụng reo lên vì đói.
Nhà ăn ở trường học vẫn còn mở bán, trong siêu thị cũng có món oden nóng hổi, xúc xích nướng nứt ra thơm phức, bánh đậu phụ vàng ruộm nhìn là muốn cắn một miếng, hạt dẻ nướng ngọt lịm…
Bỏ đi.
Đỗ Minh Trà nghĩ đến chút tiền còn sót lại trong thẻ của mình, quyết định vẫn nên nhịn đói.
Buổi tối ăn ít một chút cũng không sao, tạm thời giảm béo.
Cố Nhạc Nhạc thật sự rất khó dạy, buổi học tối nay không thuận lợi chút nào —— cậu luôn ầm ĩ gây rắc rối, không chịu ngồi tử tế đọc sách.
Lời nói lại ngông cuồng, nói tới nói lui giống như đậu Hà Lan bắn trong game, tằng tằng tằng tằng.
Thảo nào các gia sư mới lại tức giận bỏ việc như vậy.
Đỗ Minh Trà khẽ cau mày.
Có điều, cô chú ý thấy Cố Nhạc Nhạc dường như rất tôn trọng thầy Hoài.
Hoặc là… cô có thể học hỏi chút kinh nghiệm từ thầy Hoài?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!