Chương 40: (Vô Đề)

Đỗ Minh Trà nghi ngờ hỏi:

"Mẹ của thầy Hoài cũng ở đây sao?"

Đúng vậy Cố Nhạc Nhạc ôm mặt, quan sát vẻ mặt của Đỗ Minh Trà, bắt chước người lớn thở dài

"Mặc dù mẹ của cậu ấy không đối tốt với cậu ấy chút nào, có hay không có cũng chẳng khác nhau là mấy."

Đỗ Minh Trà lắc lắc đầu.

Cố Nhạc Nhạc người nhỏ con mà lắm trò nói:

"Em nghe nói, lúc còn nhỏ Hoài Dữ chút nữa là bị mẹ của cậu ấy đâm chết, chị có thấy vết sẹo chỗ yết hầu của cậu ấy không? Đó là do mẹ cậu ấy cầm sắt nóng, còn có không cho cậu ấy ăn cơm, để cậu ấy ăn tàn hương….."

Nói đến đây, cậu nhóc nhịn không được dán lên, nhỏ giọng nói với Đỗ Minh Trà:

"Nếu như chị cởi quần áo của cậu ấy, chị sẽ phát hiện chỗ chân của cậu ấy còn có vết sẹo do bị bỏng gây ra, là cầm bàn ủi nóng làm ra. Có khả năng có chút xấu, chị đừng sợ hãi."

Đỗ Minh Trà sững sờ một chút, mới nói:

"...... Chị không thể cởi quần áo của thầy Hoài được."

Cô đại khái cũng hiểu rồi.

Có thể là bởi vì chưa từng trải nghiệm cảm giác được mẹ yêu thương nên mới nói với bên ngoài ba mẹ đã mất cả?

Đỗ Minh Trà có thể từ trong lời nói của Cố Nhạc Nhạc tưởng tượng ra cục diện đó.

Thầy Hoài lúc còn nhỏ, bụng đói đến tê dại, vết sẹo ở yết hầu và chân đều do bị bỏng, không có đồ để ăn, chỉ có thể bị mẹ ruột bắt lấy, cưỡng ép nhét tàn hương vào mồm.

Trái tim Đỗ Minh Trà đột nhiên đau nhói.

Đau lòng vì anh.

Rất muốn ôm anh.

"Chỉ là nhắc trước cho chị" Cố Nhạc Nhạc nâng mặt

"Mẹ của Hoài Dữ mấy ngày trước mới chuyển qua ở cùng với Hoài Dữ, trạng thái hiện tại của bà ấy không được tốt, cứu sống được hai lần….. Hoài Dữ liên tiếp hai ngày không được nghỉ ngơi, vẫn luôn trông coi."

Đỗ Minh Trà bỗng nhiên nhớ ra.

Tối hôm đó, từ sau khi tách ra ở công viên giải trí, Thẩm Hoài Dữ xác thực là trở lên bận rộn.

Hóa ra là vì mẹ anh bị bệnh.

Cho dù mẹ anh có không tốt thì cũng là ba mẹ thân sinh ra anh, thầy Hoài vẫn sẽ đi chăm sóc.

Lúc nhỏ thầy Hoài đã phải trải qua khó khăn như vậy.

Cô hoàn toàn nhìn không ra.

Suy cho cùng thầy Hoài luôn cười haha, như gió xuân ấm áp.

Sau khi Đỗ Minh Trà và Cố Nhạc Nhạc kết thúc buổi học, Thẩm Hoài Dữ chậm rãi đến muộn.

Chiếc cặp mà trong miệng Cố Nhạc Nhạc kêu khổ không tìm thấy được là nằm ở bên gối trong phòng anh, tiểu quỷ lanh lợi này ôm cặp sách cười híp mắt vẫy tay rời đi, chỉ để lại Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ nhìn nhau.

Còn có con vẹt bắt chước giọng nói của Đỗ Minh Trà:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!