Đỗ Minh Trà đang đứng ở một không gian tràn ngập màu xanh, ánh mặt trời chiếu lên tóc cô những viền vàng mờ nhạt. Tóc của cô cũng không phải là màu đen tuyền mà được điểm lên màu nâu tự nhiên.
Làn da trắng như tuyết, bên trên chiếc khẩu trang xanh da trời to bự là đôi mắt dịu dàng bình tĩnh, con ngươi với màu tóc tương đồng, đều là nâu đậm.
Không phải là các vệt màu đen, trắng, xám đơn thuần. Đó là đôi mắt có màu sắc.
Người đàn ông ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt quyển sách trong tay lên bàn, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, trên đốt ngón tay có chỗ hơi đỏ, là do lúc ngủ không cẩn thận đè lên.
Ánh sáng chiếu ngược khiến tầm nhìn của anh mờ mịt.
Đỗ Minh Trà nhìn quyển sách trong tay anh, hơi do dự hỏi: Thầy Hoài?
Hai giây sau, Đỗ Minh Trà mới nghe được giọng nói của anh, chín chắn và bình tĩnh.
"Cô là gia sư mới của Nhạc Nhạc à?"
"Vâng, là gia sư dạy tiếng Pháp." Đỗ Minh Trà tự giới thiệu:
"Tôi họ Đỗ, Đỗ Minh Trà. Đỗ trong Đỗ Phủ, Minh Trà trong trà búp Minh Tiền tỉnh Long Tĩnh."
Không biết có phải do ảo giác của cô không, lúc nghe cô nói ra cái tên, ánh mắt người đàn ông trùng xuống một chút, nụ cười ban nãy cũng dần biến mất.
Môi mỏng mím chặt, anh nhìn hướng về tầm mắt của Đỗ Minh Trà rất phức tạp, giống như là đang nhìn... Hạc Đỉnh Hồng.
Thuốc độc trí mạng.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Bỗng nhiên một con cá vàng có đuôi màu đỏ rực nhảy lên, phát ra một tiếng bang rồi lại rơi xuống nước lần nữa. Đỗ Minh Trà bị run bật lên giật mình bởi âm thanh không kịp trở tay này, người đàn ông trước mắt cô hơi híp lại, mím chặt môi.
Con cá vàng xinh đẹp bơi trong làn nước xanh biếc, những chiếc lá rong xanh rậm chen chúc nhau tạo nên những âm thanh rì rào. Một con chim nhỏ màu vàng nhẹ nhàng bay qua từ tai Đỗ Minh Trà, đậu trên vai người đàn ông rồi nghiêng đầu nhìn cô.
Là một con vẹt Xám Úc toàn thân màu kem nhạt, chỉ có mỗi một nhúm lông màu vàng trên đỉnh đầu, cái mỏ màu hồng nhạt, bên dưới đôi mắt bé tròn có hai má hồng hình tròn màu đỏ.
Bộ dạng ngây ngô lại tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Người đàn ông không nhìn nó, chỉ hỏi Đỗ Minh Trà:
"Giờ cô đang học ở đại học C à? Thẩm Thiếu Hàn là đàn anh của cô sao?"
Không ngờ anh lại biết nhiều như vậy, Đỗ Minh Trà sững sờ chớp chớp mắt rồi mới gật đầu:
"Thầy quen Thẩm Thiếu Hàn sao?"
Lời vừa nói ra, cô mới nhận ra bản thân lại vô tình sử dụng kính ngữ.
Người đàn ông này không hề tỏ thái độ kiêu ngạo, giọng điệu khi nói chuyện với cô cũng nhẹ nhàng từ tốn, không có một chút gì gọi là kiêu ngạo của người đã quen ở vị trí cao.
Một gia sư tiếng Đức bình thường nhưng luôn có khí chất lạnh như băng tuyết, Đỗ Minh Trà nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ bởi vì đối phương là… một thầy giáo đứng đắn?
Từ nhỏ Đỗ Minh Trà đã rất sợ thầy giáo, đến khi lớn rồi vẫn còn tật xấu này, nhìn thấy thầy giáo là giống như chuột nhìn thấy mèo.
Người đàn ông gật đầu, không nhìn đôi mắt của cô nữa, dời tầm mắt đi, vươn tay sờ con vẹt trên vai:
"Tôi đã từng dẫn dắt cậu ta một thời gian."
Đầu Đỗ Minh Trà tự động sửa đúng.
Dẫn dắt cậu ta = đã dạy cậu ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!