Thẩm Thiếu Hàn cười một cái, môi anh ta bởi vì bị sốt mà trắng bệch, nứt nẻ, trên má lộ vài vết đỏ không bình thường.
Thẩm Thiếu Hàn nói:
"Cô cứ không thích nói chuyện với tôi như vậy? Ghét tôi?"
Đỗ Minh Trà phủ nhận: Không có.
Qua một lúc, cô lại nói:
"Tôi biểu hiện rất rõ ràng sao?"
Thẩm Thiếu Hàn nhìn cô.
Trên trán của Đỗ Minh Trà có ít mồ hôi, mái tóc bồng bềnh dưới ánh đèn có cảm giác ấm áp. vết sẹo trên má đã rất nhạt, chỉ còn chút vết mờ mờ, không nhìn cẩn thận sẽ không nhìn ra.
Tướng mạo của cô quả thật rất giống mẹ mình.
Thẩm Thiếu Hàn di chuyển ánh mắt từ trên má cô, nhìn sang bóng cây dưới đất.
Sốt cao khiến cho anh ta bị choáng váng:
"Thẳng thắn mà nói, hai người chúng ta kết hôn đối với chuyện sau này có lợi ích rất lớn. Ông cụ Đặng thiếu một người kế nhiệm đáng tin, tôi bây giờ cũng cần——"
"Anh xác định muốn cùng tôi nói mấy chuyện này?"
Đỗ Minh Trà cười lạnh một tiếng
"Anh coi Biệt Vân Trà là cái gì?"
Cô ghét Biệt Vân Trà không sai, nhưng càng không thích cái loại người ăn trong bát nhìn trong nồi như này, người đàn ông hoang tưởng cờ đỏ bên ngoài bay phất phới, cờ đỏ trong nhà không bị đổ*.
Cờ đỏ bên ngoài bay phất phới, cờ đỏ trong nhà không bị đổ*: Ý chỉ người đàn ông ảo tưởng bồ nhí của mình và vợ mình sống hòa thuận.
"Bây giờ tôi mới phát hiện bản thân có rất nhiều cái hiểu sai về cô ấy, cô ấy không hề giống như với mẫu bạn gái mà tôi mong muốn" Thẩm Thiếu Hàn chậm rãi nói
"Tôi sẽ tìm thời gian thích hợp để nói rõ ràng với cô ấy."
Đỗ Minh Trà nói:
"Đó là chuyện của anh, chẳng liên quan gì đến tôi cả——Quên không nói với anh."
Cô dừng bước chân, nhìn Thẩm Thiếu Hàn:
"Tôi không có dự định nhận tổ quy tông, cũng không có dự định quay về thừa kế cái gì cả, càng không có khả năng ở cùng một chỗ với anh."
Thẩm Thiếu Hàn cau mày: Cô muốn làm gì?
"Làm theo ý nguyện của ba tôi, làm một phiên dịch viên xuất sắc" Đỗ Minh Trà nói
"A, còn có, hiện tại trong lòng tôi có đối tượng thầm mến rồi. Đối phương dáng người đẹp, nhân phẩm tốt, tài giỏi, còn giỏi hiểu lòng người, lịch sử tình cảm trong sạch, còn dịu dàng, anh nói có tức chết người hay không?"
Thẩm Thiếu Hàn: ........
Đỗ Minh Trà không thèm để ý anh ta, nghênh ngang mà đi.
Khương Thư Hoa chạy nhanh mấy bước, khoác tay lên vai Đỗ Minh Trà, ghé sát vào tai:
"Cậu sao phải nói với anh ta nhiều như vậy? Không sợ tức giận sao? Tục ngữ nói rất hay"nhịn một lúc u nang buồng trứng, lùi một bước ung thư tuyến vú
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!