Chương 27: (Vô Đề)

Biệt Vân Trà đứng ở chỗ bậc thang bước lên.

Ngây ngốc nhìn Đỗ Minh Trà.

Đỗ Minh Trà không đeo khẩu trang.

Đôi má trước giờ vẫn luôn che đậy kín đáo, không còn vết sẹo thảm không nhìn nổi như trong bức ảnh lúc nhập học.

Mặt của cô ấy đã khỏi rồi.

Bởi vì thường xuyên không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Da của Đỗ Minh Trà rất trắng, cũng không phải là kiểu nhợt nhạt thiếu sức sống, trên quai hàm còn có chút màu đỏ nhàn nhạt, đỏ hồng tự nhiên.

Mặt nhỏ trứng ngỗng, mắt hạnh, đầu tóc suôn mượt rẽ ra hai bên rũ xuống bả vai.

Vòng eo thon nhỏ dường như không đến một nắm tay, trên vạt váy xanh màu nước ánh lên ánh sáng mờ ảo giống như ánh trăng dưới dòng nước.

Đẹp giống như đang mơ vậy.

Biệt Vân Trà không dám tin tưởng.

Lẩm bẩm nhắc lại: .... Đỗ Minh Trà?

Giọng nói của cô ta run rẩy, đầy vẻ kinh ngạc: Cậu…. cậu…..

Nói cậu mấy lần, vẫn không nói ra lời.

Đầu của Biệt Vân Trà bắt đầu choáng váng.

——Làm sao có thể là Đỗ Minh Trà đây?

——Tướng mạo thật sự của cậu ta là như vậy sao.

——Tại sao mỗi ngày còn phải đeo khẩu trang? Cậu ta rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?

Đỗ Minh Trà không rảnh nói chuyện với cậu ta, cô vội vàng chạy như bay, lại đi giày cao gót, thở gấp nói xin lỗi:

"Thật sự xin lỗi…. vẫn còn kịp chứ?"

Cây bút trong tay của nhân viên dừng lại, vốn dĩ đã gạch dấu X bên cạnh tên của Đỗ Minh Trà.

Đầu bút đâm xuyên qua trang giấy mỏng, đâm ra một vết rách dài.

Anh ta ngây ngốc nhìn người đến, hai giây sau, lúc này mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng: Kịp, kịp.

Anh ta cúi đầu, run tay, ghi lại tên vừa nãy mới gạch lên.

Một chữ Trà mà run rẩy viết mấy lần, ghét bỏ viết không đẹp, giống như là chữ viết cũng sẽ làm khinh nhờn dung mạo của người đẹp trước mặt vậy, viết xuống 3 lần mới vừa lòng, cuối cùng bổ sung vào.

Không sao Nhân viên vừa nãy vẫn còn đang sốt ruột, dịu giọng khuyên giải an ủi:

"Vẫn còn sớm, không cần phải vội vã như vậy——tai nghe đã đeo xong chưa? Kiểm tra lại chưa? Kiểm tra xong thì hãy đi lên….."

Biệt Vân Trà thất thần nhìn bóng dáng Đỗ Minh Trà xách váy đi lên sân khấu, vẫn như cũ không có cách nào phản ứng lại. Cô ta quay mặt, khó mà tin được hỏi Triệu Tâm Kiến:

"Vừa nãy là Đỗ Minh Trà? Các cậu ở trên má của cậu ấy bôi kem che khuyết điểm gì vậy?"

Hoắc Vi Quân thổi đám lông vũ nhỏ không cẩn thận dính lên trên tay xuống, đứng dựa vào tấm vải làm phông nền:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!