Đỗ Minh Trà sững sờ nhìn anh, mới do dự mở miệng: Vì sao?
"8 giờ tối nay, bọn họ hết hạn nộp CV" Thẩm Thiếu Hàn hai tay đan vào nhau, nhìn vào đồng hồ:
"Hiện tại là 7 giờ 59 phút——A, 8 giờ rồi."
Đỗ Minh Trà: ........
Thẩm Hoài Dữ thương tiếc than thở:
"Xem ra tôi chỉ có thể không đi đường sáng mà đi cửa sau thôi, sáng ngày mai tôi sẽ đích thân đưa cô đi."
Đỗ Minh Trà: .......
Nói không động tâm là hoàn toàn không có khả năng.
Đỗ Minh Trà quá thiếu tiền rồi.
Bây giờ cô làm gia sư cho Cố Nhạc Nhạc, lương một giờ là 200 tệ. Mặc dù đủ để chi tiêu ngày thường, nhưng Đỗ Minh Trà không muốn chỉ có chút ít như vậy.
Cô rất muốn xin làm sinh viên trao đổi sang Pháp.
Mặc dù học phí ở trường công lập tại Pháp là miễn phí, nhưng phí sinh hoạt cũng không phải là con số nhỏ. Đỗ Minh Trà đã hỏi riêng học tỷ đã qua Pháp du học, người bình thường như các cô, có thể tìm việc ở đó phần lớn là ở nhà hàng, cũng sẽ chiếm dụng phần lớn thời gian.
Trường học mặc dù cũng trợ cấp một khoản nhỏ, nhưng để đề phòng bất trắc xảy ra, Đỗ Minh Trà vẫn muốn chuẩn bị một chút, phòng hờ sự cố ngoài ý muốn phát sinh.
Cố Nhạc Nhạc bị Thẩm Hoài Dữ bịt miệng nhỏ giọng lầm bầm:
"..... Thế giới của người lớn luôn luôn đầy những lời nói dối."
Thẩm Hoài Dữ hơi cụp mắt, hỏi cô: Suy nghĩ kỹ chưa?
Đỗ Minh Trà hạ quyết tâm, kiên quyết dứt khoát: Tôi đồng ý.
Thẩm Hoài Dữ cười nhẹ một cái, nói với tài xế:
"Đi thôi, quay về Tĩnh Thủy Loan."
Độ ấm bên trong xe vừa phải, cuối cùng cũng đuổi được hơi lạnh quanh người.
Đỗ Minh Trà nhìn ra bên ngoài xe, bên ngoài ánh đèn rực rỡ, chiếu lên cửa kính xe chỉ còn lại những điểm sáng lờ mờ, sáng mãi không tắt.
Nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên cửa kính của xe, Đỗ Minh Trà nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hoài Dữ——Anh hơi nghiêng người, cũng đang nhìn ảnh phản chiếu trên cửa xe.
Ánh mắt hai người giao nhau trên cửa kính xe, Đỗ Minh Trà không xác định là anh đang nhìn bản thân hay không, cũng có thể là nhìn thứ khác.
Tim trong lồn/g ngực đột nhiên đập mạnh không ngừng, Đỗ Minh Trà che ngực, trốn tránh ánh mắt của anh.
Giống như cỏ dại sinh trưởng trong cánh đồng lúa mì, cẩn thận tránh tiếp xúc với gió xuân.
Không cần Đỗ Minh Trà phải chuẩn bị thứ gì, Thẩm Hoài Dữ biểu hiện giống như nam chủ nhân trong nhà, gọi điện thoại sai người mua quần áo dùng để đi phỏng vấn.
Đỗ Minh Trà kính phục không thôi.
Mặc dù đều là gia sư, rõ ràng anh nhận được sự tin tưởng của người chủ hơn.
Những đồ dùng vệ sinh đều là đồ mới, chỉ tiếc một điều là không có đồ ngủ cho cô mặc, Thẩm Hoài Dữ lấy đồ ngủ của bản thân cho cô, đặc biệt giải thích: Đồ mới.
Đỗ Minh Trà liên tiếp cảm ơn: Cảm ơn thầy——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!