Chương 16: (Vô Đề)

Công việc trên web đó mặc dù không ghi rõ thù lao, nhưng cái kiểu công việc tùy tiện kéo sinh viên gửi CV, đoán rằng cũng chỉ là coi sinh viên như gia súc để bóc lột, tiền lương tuyệt đối sẽ không cao.

Đỗ Minh Trà buổi trưa dùng nồi điện nhỏ để nấu mì, thêm hai lá rau xanh, một quả trứng.

Nguyên liệu đều là mua từ khu chợ dân sinh gần đây, chất lượng giá rẻ.

Lúc trước Đỗ Minh Trà rất kén ăn, không ăn thịt mỡ, không ăn rau mùi, không ăn tỏi, không ăn gừng.

Cô của hiện tại, cho dù xào gừng với khoai tây, cũng có thể mặt không đổi sắc ăn sạch toàn bộ.

Cô ăn sạch sẽ bát mì, cầm hộp cơm, nồi điện nhỏ, đũa đi ra vòi nước rửa.

Sau khi rửa sạch sẽ, Đỗ Minh Trà mới phát hiện điện thoại có cuộc gọi nhỡ của Thẩm Hoài Dữ.

Đỗ Minh Trà cầm điện thoại, ngón tay dừng trên màn hình 2 giây, chậm chạp chưa ấn xuống.

Nhìn thời gian trên góc phải màn hình, không còn sớm nữa.

Cô nên ngồi tàu điện đi chụp ảnh đánh giá hồ bơi rồi.

Đặt điện thoại vào trong túi, Đỗ Minh Trà đổ đầy nước ấm vào bình đựng nước trong cặp sách, đẩy cửa phòng ký túc.

Hồ bơi này mới xây, còn đang trong những ngày đầu kinh doanh, nghe nói cần phải có lượng đánh giá lớn, thật ra chẳng khác gì so với quảng cáo là mấy, đều là chụp ảnh rồi thêm nhiều lượng đánh giá thổi phồng.

Đỗ Minh Trà đi theo nhân viên nhận bộ đồ bơi màu xanh dùng một lần.

Chất lượng của kiểu đồ bơi này rất kém, vải chất lượng kém, Đỗ Minh Trà vươn tay xoa, thô ráp mà lại còn rất mỏng, giống như chỉ cần dùng sức một cái là bị kéo rách.

Nhân viên dẫn cô vào phòng thay đồ cho nữ, tủ đồ không nhiều, người cũng không nhiều, lác đác hai ba người, chắc là người cùng nhận đơn.

Người nhân viên không cố kỵ gì nói:

"Các cô ở đây thay quần áo, cầm thẻ, từ bên phải cái cửa kia đi ra chính là hồ bơi, thợ chụp ảnh ở bên kia đợi các cô, dựa theo số thứ tự chụp, chụp xong có thể thay quần áo đi về."

Đỗ Minh Trà là số cuối cùng.

Đồ bơi dính trên người vô cùng không thoải mái, có vài chỗ còn có sợi chỉ thừa cộm lên có chút khó chịu. Khăn tắm của hồ bơi sắp xếp cũng mỏng, nhỏ chẳng che được cái gì.

Sau khi đổi đồ bơi, do dự hai giây, cô không có cầm khẩu trang.

Bể bơi trong nhà, không sợ ánh nắng, đợi chút nữa nói không chừng còn phải xuống nước.

Đeo khẩu trang bơi lội quả thật chính là chê mạng mình dài quá muốn chết sớm.

Đỗ Minh Trà cầm khăn tắm, đi ra khỏi phòng thay đồ.

Thợ chụp ảnh là đàn ông, đeo mắt kính đen, râu quai nón rậm, nhìn không rõ mặt, đang cúi đầu nghịch máy ảnh.

Nhưng lúc anh ta nhìn thấy khuôn mặt của Đỗ Minh Trà, sửng sốt một chút, sau đó ra dấu tay, biểu ý cô đợi ở một bên trước.

Vết sẹo trên mặt của Đỗ Minh trà đã rất mờ rồi, năng lực phục hồi của cô rất tốt, lại luôn cẩn thận nghe theo lời khuyên của bác sĩ, kiên trì ăn kiêng.

Hiện tại trên má chỉ còn vết mờ, cùng với dấu vết vùng da xung quanh màu sắc không đồng đều.

Đợi đến lúc nắng không quá độc như này nữa, cô có thể không cần ngày ngày đeo khẩu trang lên lớp nữa rồi.

Mấy người phía trước chụp rất nhanh, tạch tạch vài cái là kết thúc, tùy tiện tạo dáng mấy kiểu là được.

Lúc đến lượt Đỗ Minh Trà, yêu cầu của thợ chụp ảnh đột nhiên cao lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!