Chương 12: (Vô Đề)

Tối hôm nay, Đỗ Minh Trà không mua xúc xích mà cũng chẳng mua mì gói.

Cô mở hộp quà ra, bên trong là một hộp socola được bọc ruy băng màu xanh như màu đá quý lộng lẫy bọc quanh hộp, bên trong chỉ có 9 viên socola, hình vẽ là hình chiếc lá màu sắc sặc sỡ.

Còn có bánh quy sốt hoa hồng, bánh quy bơ giòn kẹp việt quất khô và nhân quả óc chó, bánh mì bên ngoài được quét lớp mật ong vàng óng, nhân bên trong thơm ngào ngạt ngọt lịm như dự đoán……

Tất cả được đặt trong hộp nhựa tinh xảo.

Triệu Tâm Kiến nhìn thấy thì kinh ngạc cảm thán:

"Cái này đâu phải đứa nhóc ương bướng, rõ ràng là tiểu thiên sứ."

Đỗ Minh Trà nghi ngờ không thôi——

Cố Nhạc Nhạc thật sự cẩn thận như vậy sao? Bao nhiêu đồ ngọt như vậy.

Lại còn có bánh quy mứt hoa hồng mà cô thích ăn nhất nữa.

Đỗ Minh Trà chia cho các bạn cùng phòng mấy đồ ngọt này, nhưng mà mọi người đều không động đến socola, chỉ cầm lấy mấy cái bánh mì nhỏ không dễ bảo quản.

Việc dạy học cho trẻ con là một việc rất tiêu tốn sức lực, bụng của Đỗ Minh Trà đã đói rất lâu rồi.

Cô ăn mấy miếng đã ngốn hết 2 cái bánh mì, trên đầu lưỡi vẫn còn đầy vị ngọt và thương thơm nhàn nhạt của dứa, cơn đói cuối cùng cũng được vỗ về.

Đỗ Minh Trà dùng khăn ướt lau sạch tay, mở đèn trước bàn học, bắt đầu gõ phím, làm bài tập về nhà mà giáo viên giao.

Đêm muộn rất an tĩnh, bạn cùng phòng đều hiểu ý mà đeo tai nghe.

Sau khi lên mạng nộp bài tập, lúc này Đỗ Minh Trà mới xách giỏ tắm cùng Khương Thư Hoa đi tắm——Tòa nhà C của ký túc chỉ có ít khu trong ký túc xá là được lắp phòng tắm riêng, phần lớn là mỗi tầng trong ký túc đều thiết kế phòng t, ắm chung để cùng lúc 18 người có thể sử dụng, ngăn cách bởi tấm rèm đơn giản.

Hôm nay số đỏ, phòng tắm không có ai mấy, Đỗ Minh Trà chọn phòng ở trong cùng, vừa mới đi vào thì đã nghe thấy bên cạnh có tiếng nức nở của Biệt Vân Trà.

"Học trưởng…. em thật sự không cố ý, xin lỗi….. em cũng không biết, em trước giờ không biết nói dối…. vâng vâng…. anh không tức giận là tốt rồi…. em thật sự rất sợ hãi…."

Đỗ Minh Trà mở vòi hoa sen, nước ấm chảy xuống làm ướt mái tóc.

Cô không phát ra tiếng.

Biệt Vân Trà ở bên cạnh hết khóc mà cười:

"Thiếu Hàn, anh thật tốt…À đúng rồi, còn về Vương Tinh——"

"Không cần nghe giải thích?" Biệt Vân Trà giọng run rẩy

"Anh thật sự, thật sự rất tốt, có rất nhiều người đàn ông đều để ý đến cái này…. Vâng, em biết rồi."

Đỗ Minh Trà nặn dầu gội đầu ra, cho vào trong tay tạo bọt, rồi bôi lên đầu.

Thẩm Thiếu Hàn xác thực là rất yêu Biệt Vân Trà.

Cho dù làm xấu mặt anh ta ở trước mặt nhiều người, Thẩm Thiếu Hàn cũng không để bụng. Sau khi âm thầm tức giận thì vẫn tha thứ cho cô ta.

Thật là đúng chuẩn nam nữ chính trong ngôn tình.

——Đương nhiên, nếu như Thẩm Thiếu Hàn không cần lại

"mắc bệnh yêu bản thân mù quáng" hoài nghi cô thích anh ta, thì càng tốt.

Đỗ Minh Trà tiếc hận nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!