Chương 4: Tử đích lực lượng

Địch Á Lạp muốn ngăn cản lại nhưng khi nhìn thấy đạo hàn quang trong mắt Tử , hắn biết là mình không nên nói lúc này . Quay đầu nhìn lại sáu thi thể , Địch Á Lạp vô cùng bối rối :

"Làm sao bây giờ ? Ta nên làm gì đây ? Ba bàng sứ giả đều đã chết ở nơi này ..." .

Bỉ Nhĩ Lạc đi tới bên cạnh Địch Á Lạp , thấp giọng nói :

"Phó hội trưởng , hẳn là không có người nào chứng kiến việc bọn họ đến nơi này , chúng ta cũng có thể không thừa nhận a ! Tốt nhất là bây giờ ngài nhanh cho người xử lý chỗ này , sau đó hồi báo lại với hội trưởng , để người tự mình định đoạt chuyện sau này" .

Địch Á Lạp ngần ngừ hỏi lại :

"Ý ngươi là hủy thi diệt tích ?" .

Bỉ Nhĩ Lạc liếc nhìn lại sáu thi thể , gật đầu đáp :

"Bọn họ chết như vậy là đáng , chỉ là không thể ngờ rằng thực lực của đệ tử hội trưởng lại cường đại như vậy , hình như hắn mới chỉ là xích cấp thôi a ! Thực là khó để có thể tin chuyện này" .

Địch Á Lạp dù sao cũng đã tu luyện ma pháp nhiều năm , lúc này tâm trạng cũng dần dần ổn định , tỉnh táo nói :

"Chuyện ngày hôm nay các ngươi không được truyền ra ngoài , nhất là chuyện về người đệ tử của hội trưởng . Tốt nhất là các ngươi hãy quên chuyện này đi . Bây giờ chúng ta phải xử lý cái đống này , nhớ làm sạch sẽ một chút" .

Bỉ Nhĩ Lạc trong mắt lóe lên một đạo hàn quang :

"Hủy thi diệt tích , chúng ta là hỏa hệ ma pháp sư nên chuyện này cũng không khó" .

Âm Trúc không hề biết rằng bản thân mình vừa mang cho ma pháp sư công hội một đống phiền toái , vẫn vô tư đi trên đường , đến một ngã tư đường ở Lộ na thành chợt quay sang hỏi Tử :

"Tử , vừa rồi ta đã giết người . Ta làm như vậy có đúng không ?" .

Tử nhìn Âm Trúc với ánh mát nhu hòa , gật gật đầu công nhận :

"Đối với địch nhân phải trảm thảo trừ căn , nếu không chỉ gây hại cho bản thân mình . Hủy diệt địch nhân là biện pháp tốt nhất . Ngươi hôm nay đã làm rất tốt" .

Nghe Tử nói vậy , một chút ăn năn hối lỗi trong lòng Âm Trúc nhất thời tiêu biến , mỉm cười nói :

"Vậy là tốt rồi . Sau này có địch nhân nào , ta sẽ giết hết . Tuy nhiên Tần gia gia đã cử một người đi theo để cho chúng ta biết thêm kiến thức về đại lục , chúng ta từ chối và đi luôn như vậy có chút không đúng a !" .

Tử chợt dừng cước bộ , nghiêm mặt hỏi :

"Âm Trúc , ngươi có tin tưởng ta hay không ?" .

Âm Trúc không chút do dự gật đầu trả lời :

"Đương nhiên là ta tin ngươi . Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta mà" .

Tử nở một nụ cười :

"Nếu như vậy , ngươi hãy cứ theo ta , ta sẽ dạy cho ngươi mọi kiến thức về đại lục . Đi thôi . Chúng ta trước hết hãy đến mãi điếm ( cửa hàng vũ khí ) đã" .

Nhìn Tử cười , Âm Trúc trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp , tiếp tục đi theo hắn mà không cần suy nghĩ . Sợ rằng ngay cả Tần Thương và Diệp Ly cũng không thể ngờ là Âm Trúc lại đi theo một người dạy hắn giết người là đúng , sự việc hoàn toàn không theo sự an bài của hai người .

Tử dẫn Âm Trúc đi tới ngã tư đường , đến một mãi điếm liền dừng cước bộ lại , hỏi :

"Âm Trúc , trên người ngươi có mang theo tiền hay không ?" .

Âm Trúc gật đầu , ngân quang chợt lóe trên tay , đã xuất hiện một túi kim tệ :

"Diệp gia gia hình như đã cấp cho ta mấy trăm kim tệ , như vậy đã đủ hay chưa ?" .

Tử gật đầu , tiếp nhận kim tệ từ tay Diệp Âm Trúc , rồi dẫn hắn đi vào mãi điếm . Vừa bước vào đã có một trung niên nhân đến bên hai người cung kính hỏi : Hai vị cần gì a ? .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!