Chương 37: Cầm liệu bỉ mông

"Là Tử , Tử đang gọi ta" . Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nói , chẳng lẽ Tử đã gặp phiền toái gì sao ? .

"Tô Lạp , ta trước tiên rời đi có chút việc , chừng hai canh giờ sau sẽ quay lại , đừng nói cho ai biết việc ta biến mất nhé !" .

Không đợi Tô Lạp kịp phản ứng , một tầng bạch quang chói mắt bao phủ lấy toàn bộ thân thể Âm Trúc , trong nháy mắt đã thôn phệ thân thể hắn .

Bạch quang xuất hiện và biến mất cũng rất nhanh , khi toàn bộ bạch quang tan trong hư vô thì thân thể Diệp Âm Trúc cũng biến mất , khiến cho Tô Lạp há hốc mồm mà nhìn .

Cảm giác đầu tiên của Diệp Âm Trúc khi đến nơi là rét lạnh . So với không khí ở Thánh tâm thành , nơi đây còn rét hơn nhiều , cũng may trên người hắn có mặc nguyệt thần thủ hộ ma pháp bào , khi gặp khí lạnh đã sinh ra một luồng nguyên tố ba động bảo vệ thân thể .

Nơi này là một rừng cây , chung quanh đều là những châm diệp mộc

- loại cây rất thích hợp để sinh trưởng trong khí hậu hàn lãnh . Sau cảm giác lạnh là cảm giác sợ hãi truyền khắp toàn thân Âm Trúc .

Xung quanh hắn có vô số thân thể cao lớn như những tòa núi nhỏ , người nào cũng nhìn hắn với đôi mắt lạnh lùng tràn ngập địch ý .

Bỉ mông ... bỉ mông cự thú !

Hai thân hình to lớn với bộ lông màu hoàng kim sáng bóng đứng ở chính giữa , ánh mắt bọn họ so với những bỉ mông khác còn kinh sợ hơn , tràn ngập sát ý cùng sự phẫn nộ mãnh liệt .

Trước những cặp mắt đó , tả thủ Diệp Âm Trúc theo phản xạ lấy ra hải nguyệt thanh huy cầm , hữu thủ huy động bích ti hóa thành một quang ảnh màu xanh biếc bao phủ toàn thân .

Nhưng đứng dưới chân hai hoàng kim bỉ mông cự thú đó , Diệp Âm Trúc cảm thấy bản thân thật quá bé nhỏ , hắn không có cách nào có thể đối đầu với họ .

"Âm Trúc , đừng khẩn trương , bọn họ sẽ không làm tổn thương ngươi đâu" . Một thanh âm quen thuộc từ phía sau Âm Trúc vang lên .

Diệp Âm Trúc quay đầu lại , bắt gặp Tử đang nhìn mình với ánh mắt ấm áp .

"Tử , chạy mau , nếu không những bỉ mông này có thể làm tổn thương ngươi đấy" . Diệp Âm Trúc trong lòng khẩn trương , thân hình lóe một cái đã đến trước mặt Tử .

Tử mỉm cười , vỗ vỗ bả vai Âm Trúc , ngẩng đầu nói với Địch Tư và Mạt Kim Tư :

"Các ngươi đứng tránh qua một bên trước đi , ta có chuyện cần nói với huynh đệ của mình !" .

Vâng ! . Hai thanh âm trầm thấp đồng thời vang lên , Địch Tư và Mạt Kim Tư trừng mắt nhìn Âm Trúc một cái rồi mới xoay người chậm rãi rời đi .

"Bọn họ nghe lời ngươi ?" . Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn Tử . Vừa rồi chứng kiến bản thân bị một đám bỉ mông cự thú bao quanh , hắn cảm thấy cực kỳ kinh hoàng , còn tưởng Tử bị bọn họ vây công .

Tử chỉ vào một tảng đá lớn ở gần đấy :

"Ngươi trước tiên ngồi xuống đã , nghe ta nói" .

Diệp Âm Trúc theo lời Tử ngồi xuống , song ánh mắt vẫn cẩn thận dò xét xung quanh . Ở chỗ này có rất nhiều bỉ mông cự thú , theo trí nhớ của hắn thì đúng là những bỉ mông cự thú đã tham dự cuộc tấn công Khoa ni á thành .

Nhưng ngoại trừ hai hoàng kim bỉ mông là vẫn như trước , các bỉ mông cự thú còn lại hình như đều bị thương rất nặng , miệng không ngừng rên rỉ thống khổ .

Âm Trúc ! . Thanh âm Tử vang lên một cách đột ngột .

"Ngươi có phải là huynh đệ của ta hay không ?" .

Diệp Âm Trúc sững sờ , nói :

"Đương nhiên . Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta , cũng là huynh đệ duy nhất của ta" .

Tử hơi giận nói :

"Vậy tại sao mỗi lần gặp nguy hiểm ngươi không gọi ta đến ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta thiết lập đồng đẳng bổn mệnh khế ước chỉ là hình thức thôi sao ?" .

Diệp Âm Trúc có chút xấu hổ đáp :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!