Chương 25: Bát giai đích mỹ nữ

"Ý , hồi hồn lại đi . Ngươi làm gì trong bếp mà có mùi khét lẹt vậy vậy ?" . Diệp Âm Trúc gõ một phát vào trán Tô Lạp .

"A , thôi chết rồi , món sườn lơn nướng của tôi" . Tô Lạp kinh hô một tiếng , tay vẫn cầm thiên sử thán tức lao ngay vào trong bếp . Đến đấy tiếng của hắn mới vọng ra :

"Âm Trúc , vật này ta xin nhận , bất quá đừng nghĩ ta sẽ phải đi theo hầu hạ ngươi cả đời . Chúng ta là bằng hữu mà , vật của ngươi chẳng phải là vật của ta hay sao ?" .

Diệp Âm Trúc cười nói :

"Thế cũng được , dù sao ngươi đừng bao giờ đả động đến vấn đề dong kim đối với ta" . Kỳ thật toàn bộ tiền trên người hắn đều đã đưa cho Tô Lạp , bây giờ hắn một xu dính túi cũng không có .

Khí trời biến đổi khó lường , mới sáng còn có gió thu mát mẻ mà trưa đã nóng hừng hực như hè vậy . Diệp Âm Trúc và Tô Lạp sau ăn xong cơm bèn trực tiếp đi đến Mễ lan thành .

Phiêu lan hiên đã mấy ngày không tới , bây giờ các trận đấu so tài đã chấm dứt thì cũng đã đến lúc trở về với công việc .

"Âm Trúc , ngươi thử nghĩ xem mấy ngày chúng ta không đến Phiêu lan hiên không biết sẽ có bao nhiêu người hỏi đây ?" . Tô Lạp mỉm cười nói .

Hỏi cái gì ? .

" Bổn đàn , đương nhiên là hỏi ngươi tại sao không đến rồi . Không nghĩ tới ngươi ở đó lại được hoan nghênh đến vậy , tất cả đều do tài năng cầm nghệ của ngươi .

Mà An Nhã lão bản đã phân phó mọi người không ai được tiết lộ việc ngươi là đệ tử của Mễ lan học viện , nếu không sợ rằng ngươi không được an tĩnh như thế này đâu .

Theo ta quan sát , Phiêu lan hiên mặc dù ít khách nhưng những người đến đó đều thuộc loại nhân vật có thân phận không bình thường, có thể đều là đại quý tộc . Tô Lạp , ngươi biết nhiều thứ thật , hình như không có việc gì là ngươi không biết

". Diệp Âm Trúc có chút hâm mộ nhìn hắn . Tô Lạp đắc ý nói :" Đương nhiên , ngươi cho rằng có người có thể so sánh với ta chăng , tiểu bổn đàn . Ta thì sao ?

Nếu so về chiều cao ta hơn ngươi một cái đầu đấy

". Diệp Âm Trúc so gì không so , lại so ngay chiều cao của mình với Tô Lạp ." Cao thì có tác dụng gì , sua này ngươi phải gọi ta là Tô Lạp sư phụ mới đúng , ngươi xem ta đã dạy ngươi không biết bao nhiêu điều rồi

". Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi :" Không phải chỉ có những người cao tuổi mới làm được sư phụ sao ? Tô Lạp , chẳng lẽ ngươi bề ngoài còn trẻ nhưng thật ra đã ... . Ngươi ? Thật là làm cho người ta tức chết mà ! Đạt giả vi sư , ngươi có hiểu không ? . Không hiểu " .

Tô Lạp cũng chịu không biết nói năng gì .

Hai người vừa đi vừa trò chuyện đã tới Phiêu lan hiên , nơi này cũng chưa bắt đầu buôn bán , vừa vào cửa đã gặp Địch Đạt . Từ lúc mới vào làm , bất luận là Tô Lạp hay Diệp Âm Trúc đểu rất được hoan nghênh .

Diệp Âm Trúc đương nhiên bỏi vì cầm nghệ hoàn hảo , còn Tô Lạp làm việc với tốc độ rất nhanh , hơn nữa tay chân sạch sẽ , phục vụ mọi người rất chu đáo , cẩn thận .

Có lẽ những người phục vụ ở đây mỗi ngày đều có lương không thấp nên giữa họ chưa thấy phát sinh mâu thuẫn bao giờ .

"Âm Trúc , may mà ngươi tới rồi . Nếu ngươi không tới , sợ rằng lỗ tai ta nhất định sẽ điếc bởi những lời khách nhân hỏi về ngươi mất" . Địch Đạt hóm hỉnh nói với Âm Trúc đồng thời đứng tránh ra để cho hai người đi vào .

Tô Lạp liếc mắt nhìn Âm Trúc , nói :

"Vừa mới ăn xong , nghỉ ngơi chút xíu rồi hãy vào làm việc . Để ta lấy trà cho ngươi" .

Hảo . Âm Trúc lập tức đáp ứng rồi cùng với Địch Đạt đi lên vị trí làm việc quen thuộc của mình .

"Địch Đạt đại ca , thật không phải , mấy ngày vừa qua chúng ta có việc ở học viện nên mới ..." .

Địch Đạt mỉm cười nói : " Không có gì , lão bản đã nói qua , ngươi thích đến lúc nào thì đến , không cần cố kỵ , dù sao tiền lương của ngươi làm ngày nào mới được trả ngày ấy mà .

Bất quá ta phát hiện hình như lão bản rất thích cầm khúc của ngươi đấy , mỗi lần ngươi đạn cầm , lão bản đều từ trên lầu ba đi xuống , đứng ở thang lầu quan sát ngươi .

Đương nhiên chúng ta cũng đều thích tiếng đàn của ngươi , mỗi lần nghe thật khiến người ta say lòng " . vừa nói , hắn vừa dẫn Âm Trúc vào vị trí quen thuộc , khi Âm Trúc ngồi xuống thì buông sa mạn xuống , khiến cho người bên ngoài không cách nào nhìn thấy người bên trong .

Diệp Âm Trúc rất thích như vậy , chỉ có thế mới khiến hắn có thể chuyên tâm đạn cầm , không bị ai làm phiền . Hơn nữa sau lưng hắn chính là cây đại thụ , mỗi lần ngồi đây hắn tựa hồ cảm nhận được sinh mệnh của cây đại thụ lưu chuyển , không khí thanh tân cùng cảm giác thoải mái khiến hắn thân tâm câu sảng , cso thể phát huy hết hiệu quả của cầm khúc .

Những thanh âm ồn ào bên ngoài truyền đến báo hiệu Phiêu lan hiên đã bắt đầu mở cửa buôn bán . Đúng lúc đó , sa mạn được vén lên một góc , Tô Lạp thò đầu vào .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!