Chương 11: (Vô Đề)

22

Vậy, thằng béo đó là Giang Yến Lâm?

Lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn, lẽ ra nên nhận ra khi anh ấy hỏi tôi học tiểu học ở trường nào.

Nhưng mà, Giang Yến Lâm thay đổi quá nhiều rồi, ai mà nhận ra được anh ấy chính là thằng bé béo ú hồi nhỏ.

Giờ nghĩ lại, có lẽ Giang Yến Lâm bị bắt nạt không phải vì béo, mà là vì cái mặt cau có suốt ngày của anh ấy.

Ai mà nhìn không sợ.

Phải làm sao bây giờ?

Làm sao để dỗ đây!

Tôi còn chưa nghĩ ra cách, Giang Yến Lâm đã lau tay rồi đứng dậy: Ăn no rồi.

Anh ấy đặt bát đầy thịt cua bên cạnh tôi, lẩm bẩm:

"Ăn nhiều vào, cho nó lấp đầy não."

Tôi: ...

Tên kiêu ngạo!

Thôi được rồi.

Xem như vì bát cua này, lát nữa hãy nghĩ cách dỗ anh ấy.

23

Buổi tối, dì đưa đồ dùng vệ sinh cho tôi.

"Phải rồi, bà chủ nhỏ, cậu Giang dặn tôi lấy mấy bộ tứ chiếc từ biệt thự về, tôi để ở ngăn trên cùng tủ quần áo."

"Bộ tứ hợp nhất? Không phải vứt đi rồi sao?"

Dì cười tít mắt:

"Làm sao mà vứt được! Vài bộ chăn ga gối đệm này tháng trước mới mua về để dự phòng."

"Dì, dì vừa bảo là Giang Yến Lâm bảo dì mang về?"

"Đúng vậy, thằng bé luôn dặn dì là trừ ra bộ tứ hợp nhất ở phòng ngủ chính, còn lại đều mang về đây."

Hừ, tên Giang Yên Lâm này, thật là lắm mưu mẹo.

Thôi không dỗ nữa, kệ anh ấy giận c.h.ế. t đi.

Tôi tắm xong ra ngoài, Giang Yến Lâm đã nằm trên giường rồi.

Vẫn là nằm ở mép giường.

Thôi được rồi, dỗ anh ấy một chút vậy.

Tôi chui vào trong chăn, rúc vào trong.

Giang tổng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!