[16]
Giang Dư cùng tôi ngồi trên bậc thềm trước cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa, cậu đưa tay ra phủi giúp những bông tuyết bám trên đầu tôi.
「Ba mẹ tôi ly hôn khi tôi học lớp 11.
Vì sợ ảnh hưởng đến việc thi Đại học của tôi nên hai người họ lúc nào cũng giả vờ tỏ vẻ tình cảm vợ chồng khắn khít thân thiết. Nhưng tôi không phải là đứa ngốc, mỗi đêm tôi đều có thể nghe thấy tiếng cãi nhau của ba mẹ ở trong phòng.
Tôi chỉ có thể trốn ở trong chăn mà khóc thầm.」
「Sau đó thì ba mẹ tôi vẫn ly hôn. Mẹ tôi vì chuyển công tác mà đưa tôi rời khỏi thành phố đó rồi chuyển đến nơi có chất lượng giáo dục tốt hơn.」
「Đã lâu rồi tôi chưa gặp lại ba.
Lần trước tôi có hỏi khi nào thì ông có thể đến đây thăm tôi, ông ấy bảo bao giờ tôi lại đạt hạng nhất trong kỳ kiểm tra thì ông sẽ đến thăm.」
「Bây giờ nghĩ lại thì có lẽ ngày đó ông ấy chỉ là thuận miệng nói thôi. Hiện tại ba tôi chuẩn bị kết hôn với dì Vương, sau đó sẽ vun đắp tổ ấm mới, liên lạc giữa tôi và ông sẽ dần ít đi.」
Giang Dư đưa tay lau đi những giọt nước mắt vương trên mặt tôi, tôi khịt khịt mũi, lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào mà nước mắt đã rơi đầy trên mặt của mình.
「Giang Dư, tôi thật sự rất hâm mộ cậu.
Cậu rất ưu tú, học giỏi, đẹp trai, lại còn có một gia đình hạnh phúc.」
「Có đôi lúc tôi rất ghét cậu. Tại sao lúc nào cậu cũng áp bức tôi, hại tôi không được hạng nhất trong kỳ kiểm tra?」
Tôi buồn bực bĩu môi, còn Giang Dư thì bị tính tình trẻ con của tôi chọc cười.
「Hạ Di, cậu biết không, cậu thật sự rất ưu tú. So với những gì cậu nghĩ thì bản thân cậu đã ưu tú gấp trăm lần rồi.」
Tôi ngẩn người, còn cậu ấy tiếp tục lẩm nhẩm nói.
「Lần đầu tiên khi tôi gặp cậu là khi cậu vừa chuyển trường đến, lúc đó cậu đang đứng trên cột kéo cờ để phát biểu.
Ngày hôm đó cậu buộc tóc kiểu đuôi ngựa gọn gàng, cả người đều toát lên vẻ tự tin, so với ánh mặt trời chói chang khi đó còn rực rỡ hơn rất nhiều.」
「Khi ấy tôi đã nghĩ, sẽ rất tuyệt nếu như có thể được làm bạn với một người như cậu.」
「Nói thật thì trước khi cậu chuyển đến thì thật sự tôi không cảm thấy có mối đe dọa nào với mình, bởi vì tôi chắc chắn khoảng cách điểm số giữa hạng 2 và tôi còn cách một khoảng khá xa. Mãi cho đến khi cậu giữ vững vị trí thứ 2, khoảng cách chênh lệch điểm số giữa chúng ta càng ngày càng nhỏ.
Lúc này tôi mới ý thức được bản thân không thể nào giữ vững được trình độ như hiện tại mãi được. Nếu như tôi không cố gắng nỗ lực thì sẽ bị cậu vượt mặt.」
「Những lúc cậu tính chênh lệch điểm số giữa hai chúng ta cũng là lúc tôi chú ý đến cậu.」
「Cậu có biết khi cậu chủ động tìm tôi để cá cược, khi đó tôi vui đến thế nào không, bởi vì cuối cùng tôi cũng có cơ hội để làm quen với cậu.」
Nhất thời tôi không biết nên nói gì, mãi một lúc sau mới mỉm cười rồi trêu Giang Dư.
「Trăm phương ngàn kế.」
Khóe miệng của cậu ấy nhếch lên.
「Là mưu đồ đã được ấp ủ từ lâu.」
Tôi thất thần nhìn bầu trời đầy tuyết rơi, ánh đèn đường kéo bóng của chúng tôi thành hai cái bóng thon dài.
「Giang Dư, cậu nói xem, học tập có ý nghĩa gì?」
Cậu ấy im lặng một lúc, sau đó ngước mắt lên cùng tôi ngắm cảnh tuyết rơi đầu năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!