Cái nóng như thiêu đốt của buổi trưa rốt cuộc cũng biến mất lúc 6, 7 giờ, dù vẫn còn mặt trời nhưng dưới làn gió đêm, ai mặc áo tay ngắn đi trên đường đều cảm thấy hơi ớn lạnh.
Một trận gió thổi qua, Lan Khâm nhanh chóng khép cổ áo lại, nhưng Lý Trạch Phân lại không cảm thấy khó chịu gì.
Lúc này họ đang đi trên một con phố không người, hai bên đường có vài tiệm ăn và tiệm tạp hoá mở cửa thưa thớt. Công việc kinh doanh ở đây xem ra khá bình thường, ngay cả chữ Diện trên bảng hiệu bị rơi xuống cũng không sửa lại.
Tóc, nước bọt và chất dịch cơ thể được tìm thấy trong biệt thự đã được gửi đến Trung tâm Giám định tư pháp vào buổi trưa. Kết quả cũng đã được đưa tới cách đây vài giờ, DNA hoàn toàn trùng khớp với cái lưỡi kia.
Cảnh sát cũng đã xác minh với Giải trí Đạt Hỏa về căn biệt thự, đúng là Uông Ca đang sống ở đó.
Nói cách khác, danh tính của nạn nhân thứ hai chưa rõ sống chết đã được xác minh.
Đương nhiên đội điều tra đặc biệt đã xin lệnh khám xét. Vì Giải trí Đạt Hỏa bị nghi ngờ phá huỷ chứng cứ và ngăn cản điều tra nên lần này luật sư của họ cũng không ngăn được cảnh sát.
Sau khi tiến hành kiểm tra qua thảm trong biệt thự và ký túc xá của Giải trí Đạt Hỏa, họ đã tiến hành thẩm vấn các nhân viên có liên quan đến Uông Ca và Phạm Xương.
Về việc che giấu chuyện Uông Ca mất tích, nhân viên của Giải trí Đạt Hỏa giải thích:
"Dù sao thì Uông Ca cũng là nghệ sĩ nữ, nếu chuyện cô ấy mất tích bị lan truyền rất dễ gây ra những tin đồn không hay ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ấy."
Về người đàn ông mặc đồ đen đột nhập vào biệt thự, Giải trí Đạt Hỏa nói họ không hề hay biết. Mặc dù mảnh giấy vụn còn sót lại có vết chữ vạch trần chương trình tuyển tú năm đó đã ngầm ép buộc thí sinh tham gia bán thân, nhưng vì gã đột nhập đã bị bắt tại chỗ, hắn khẳng định mình không bị ai sai khiến, đốt nhật ký cũng chỉ là ý tưởng bất chợt của hắn nên đội điều tra cũng không thể tìm ra manh mối đột phá theo hướng này được.
Vụ việc này sau đó cũng được chuyển giao cho đội Chống nội dung khiêu dâm và chống tội phạm bất hợp pháp.
Về việc Uông Ca mất tích, theo lời khai của Kim Quý thì họ đã đến nhà Uông Ca để đón cô ấy tham gia một chương trình tạp kỹ sáng thứ Năm tuần trước, ngày 27 tháng 8, sau đó mới phát hiện cô ấy đã mất tích. Không có ai trong biệt thự, nồi cơm vẫn đang ở chế độ giữ ấm, cơm còn nguyên bên trong.
Ô tô và xe đạp leo núi vẫn nằm trong nhà để xe, có vẻ như cô ấy đã đi bộ đi đâu đó vào tối qua. Điện thoại cũng không ai bắt máy, WeChat không trả lời, liên lạc với những người bạn thân thiết với cô ấy cũng không ai biết cô ấy đã đi đâu.
Đội điều tra đặc biệt đã xem qua camera giám sát ở khu biệt thự, phát hiện rạng sáng ngày 27 tháng 8 có một bóng người nhìn giống Uông Ca cầm điện thoại vội vã bước ra khỏi cửa. Người đó nhìn trái nhìn phải, liên tục kiểm tra điện thoại, hình như đang lo lắng điều gì đó.
Vì tiểu khu cao cấp này nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố Trường An nên không có camera giám sát chỗ nào khác ngoại trừ trong khu biệt thự và đường cao tốc. Cứ như thế cảnh sát lại rất nhanh mất đi hành tung của Uông Ca.
Cũng may Tiêu Lãng Duyệt thông qua số điện thoại mà Kim Quý đã định vị được điện thoại của Uông Ca, nhưng cũng chỉ đến được nơi giáp ranh với thành phố lân cận thì mất tích. Lan Khâm và Lý Trạch Phân đến đây là để tìm kiếm thêm manh mối.
Nhưng nơi này là ranh giới giữa hai thành phố, nhìn xung quanh ngoại trừ tấm bảng hiệu to ghi hai chữ Trường An ra cũng chẳng có gì giống với thành phố Trường An – một thành phố quốc tế, thủ đô của Đường Quốc.
Thậm chí tất cả camera giám sát ở khắp các con đường và hẻm nhỏ của thành phố Trường An cũng chỉ bằng một nửa so với camera được lắp trong cửa hàng bên trái.
Sở dĩ là một nửa vì độ phân giải của video có thể so sánh với công nghệ của thế kỷ trước, khuôn mặt người trên đó không khác gì bức tranh khảm*.
(*) Ý là mờ đến mức nhìn ra được những hình vuông pixel á =)))
Thời điểm điện thoại mất dấu định vị là rạng sáng 5 giờ ngày 27 tháng 8, những người dân ở đây lại đích thực rất chú trọng chất lượng trong cuộc sống, ngủ sớm dậy muộn. Cho nên đừng nói có thấy Uông Ca hay không, 5 giờ sáng vẫn chưa có ai dậy cả.
Hai người đi vòng quanh ngã tư đường một vòng, trừ đường cái đầy bụi ra thì chỉ có vài cửa hàng và những người trông hàng đang ngái ngủ, không có thêm bất kỳ thông tin nào hữu ích cả.
Cảnh sát ở địa phương từ đầu đến cuối cứ luôn miệng xin lỗi với Lan Khâm đang nhíu chặt mày.
"Thật sự xin lỗi, không thể giúp gì được cho hai vị. Lối sống ở đây tương đối thoải mái, đừng nói là rạng sáng 5 giờ, buổi sáng ở đây bắt đầu lúc 9 giờ. Trừ xe cộ đi qua thì trên đường cũng không có ai."
Lúc hai người chuẩn bị ra về, người cảnh sát tên Tiểu Vương vẫn đang ríu rít nói xin lỗi.
Xe cộ đi qua? Lan Khâm nghĩ tới điều gì đó.
Tiểu Vương:
"Đúng vậy, cách đây 3 km có một lối ra cao tốc, phần lớn xe ô tô đi xuống đều sẽ ngang qua đây. Đó cũng là lí do tại sao ở đây có rất nhiều quán ăn dù không gần nội ô."
Lối ra cao tốc, Mắt Lan Khâm sáng lên,Đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!