Chương 6: Tiếng hát câm lặng (6) - "Giải thích” là một từ vô nghĩa…

Giữa trưa tháng 9, mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống đường Du Bách, hơi nóng phả vào không trung làm ánh sáng chói lóa trong mắt cũng trở nên vặn vẹo, khiến người đi đường như nhìn thấy ảo ảnh.

Lan Khâm đứng trước cửa xe đang hé mở một lúc, liếc mắt nhìn những căn biệt thự ở phía xa sau đó khoá xe lại, cùng Phương Uy đi bộ đến trung tâm dịch vụ của tổng khu biệt thự.

Nhờ vào nỗ lực của Tiêu Lãng Duyệt và các anh em trong đội An ninh mạng, đội điều tra đặc biệt đã dùng địa chỉ IP của tài khoản mạng xã hội để sàng lọc ra được 6 địa chỉ nghi ngờ là nơi ở của Uông Ca. Một trong số đó chính là căn biệt thự trước mặt Lan Khâm và Phương Uy.

Tổng khu biệt thự này và khu dân cư cao cấp bên kia đường thuộc cùng một công ty bất động sản. Nghe nói biệt thự có môi trường tốt hơn, nằm phía sau núi nhưng chưa được sang tên, ông chủ để dành cho mình nhưng bình thường cũng có nhiều công ty điện ảnh thuê lại để làm phim trường hoặc khu sinh hoạt.

Lan Khâm và Phương Uy đến đây để xem có thể tìm hiểu được gì về những người đang sống trong biệt thự thông qua tài sản không, từ đó xác định xem Uông Ca có sống ở đây không. Về phần các thành viên khác của đội, trừ Lý Trạch Phân vô danh tiểu tốt ra thì đều đã chia nhau ra đi đến những địa chỉ còn lại.

Cơ ngơi của khu biệt thự này cũng có thể đối phó với giới giải trí. Lan Khâm và Phương Uy bước vào đưa thẻ hành nghề, đã bị ngâm gần nửa tiếng rồi vẫn chưa được vào vì lý do

"không có lệnh khám xét".

Nói là đến thăm nhưng Lan Khâm và Phương Uy thật ra cũng không có quyền vào bất cứ căn biệt thự nào, chỉ có thể bất chấp cái nắng như thiêu đốt, chậm rãi đi trên con đường giữa các căn biệt thự.

Sau mông là một gã nhân viên bảo vệ với dùi cui gắn bên hông, ánh mắt trừng trừng nhìn họ, không biết cuối cùng là đang hỗ trợ cảnh sát hay đang giám sát ăn trộm nữa.

Hai người đi đến trước căn biệt thự trong cùng, cửa sổ sát trần trong suốt lập tức thu hút sự chú ý của Lan Khâm, anh vội đi chậm lại.

Bỗng, chỉ nghe một tiếng Bang, một bóng đen phá cửa lao ra khỏi biệt thự. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy Lan Khâm, Phương Uy và nhân viên bảo vệ, không hiểu vì sao hắn lại vòng ra ngoài và chạy trối chết đến một lối thoát.

Là ai đấy?

Có lẽ vì đối phương đeo mặt nạ đen và đội mũ lưỡi trai nên bảo vệ lập tức phản ứng lại. Anh ta rút dùi cui ra, quay lại nhìn cảnh cáo Lan Khâm và Phương Uy rồi lập tức đuổi theo.

Phương Uy làm theo hiệu lệnh của Lan Khâm, đuổi theo sát. Lan Khâm đang định thừa cơ hội này rướn cổ ngó vào biệt thự qua khe cửa, một bóng người khác đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm lại phá cửa xông ra.

Lân Khâm theo bản năng liền bắt lấy cánh tay hắn.

Đối phương nghiêng người né sáng một bên, lấy tay trái giáng một cú đấm vào mặt Lan Khâm. Lan Khâm nhanh chóng ngả người về phía sau, để nắm đấm của hắn lướt qua rồi lợi dụng sức mạnh của đối phương chồm tới, bắt lấy cánh tay hắn định ép ra sau lưng.

Theo phân tích của Lan Khâm, kỹ năng của hắn hoàn toàn có thể tránh được chiêu này, thậm chí anh còn nghĩ đến cách đối phó nếu cú ép tay này không thành.

Nhưng không ngờ sau khi ngước mặt lên, hắn đột nhiên khép chặt tay lại, miệng hét lên: Lan…

Lan Khâm không thể nghe xong nửa câu sau vì không thể ngừng động tác của mình lại được.

Rầm!

Đối phương bị đập xuống đất, mũ lưỡi trai và kính râm bay xa hơn 1 thước.

Lan Khâm hoàn toàn không để ý đến thời tiết nóng nực, theo thói quen nhân lúc đối phương còn chưa hồi phục sau khi ngã xuống, lấy một tay đè lên lưng hắn, tay còn lại đè đầu đối phương sát xuống đất, đồng thời ép cánh tay trái ra sau lưng.

Cảnh sát đây!

… Tôi cũng vậy.

Có lẽ do mặt đất quá nóng nên khoé môi cong cong trên gương mặt của Lý Trạch Phân cũng không duy trì được, ngay cả đôi mắt màu xanh lạnh lùng trong nháy mắt cũng hoàn toàn bị thiêu đốt.

Nhưng may mắn thay, giọng nói của cô vẫn đủ bình tĩnh.

———

Nửa tiếng sau, Lý Trạch Phân đứng bên ngoài khu phân cách chườm đá lên má phải mình, nhìn nhân viên kiểm tra dấu vết đang bận rộn bên trong.

"Sao cô biết đây là địa chỉ của Uông Ca?"

Không biết là xuất phát từ lòng áy náy hay chỉ đơn thuần là quan tâm cấp dưới, Lan Khâm đem một chai nước đá để vào tay Lý Trạch Phân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!