"Không phải vừa gặp nhau ở bệnh viện nửa tháng trước sao, Tiểu Bùi tổng, sao lại nói là"lâuđược?
… Bệnh viện.
Bùi Nguyên Tuấn không thể không nhớ lại trải nghiệm nhục nhã khi bị bắt cóc nửa tháng trước được, những vết thương trên người cũng bắt đầu thấy đau trở lại.
Nét mặt gã đông cứng trong 30 giây, sau đó mới nặn ra một nụ cười cực kỳ giả tạo:
"A ha ha ha, nói như thế thì phải cảm ơn sự giúp đỡ của các vị cảnh sát nửa tháng trước. Tôi nợ cảnh sát Lý một cái nợ ân tình, sau này nếu cảnh sát Lý có cần gì…" Gã cố ý kéo dài âm cuối, sau đó mới nói tiếp,
"Chỉ cần là chuyện tôi có thể giúp thì cứ việc nói ra."
Lý Trạch Phân cong mày:
"Tiểu Bùi tổng khách sáo rồi."
"Đâu có đâu có, dù sao cũng là ơn cứu mạng mà."
Chỉ là… Cứ tưởng cô sẽ tiếp tục lịch sự, ai ngờ Lý Trạch Phân lại đột nhiên đổi chủ đề,
"E là gần đây Tiểu Bùi tổng còn chưa lo xong cho bản thân mình nữa mà?"
Lông mi của Bùi Nguyên Tuấn run lên, đôi mắt nheo lại kết hợp với hốc mắt đen và nụ cười ở khóe miệng, trở thành một gương mặt như trong phim ma,
"Chỉ điện hạ nói đùa rồi."
Gã cố ý đổi danh xưng thành thân phận thật của Lý Trạch Phân, trong câu nói còn hàm ý đe dọa.
Vậy sao? Vẻ mặt của Lý Trạch Phân thả lỏng, giả vờ hơi mơ màng,
"Chẳng lẽ là tin tức của tôi sai à? Vốn còn định nể tình chiếu cố Tiểu Bùi tổng lần nữa, nhưng nếu Tiểu Bùi tổng đã không cần…"
Nể tình?
Dáng vẻ tươi cười trên mặt Bùi Nguyên Tuấn đã hoàn toàn biến mất, trên đáy mắt không kiềm chế được mà dậy lên sự cảnh giác, như muốn nhìn chằm chằm vào Lý Trạch Phân để xem trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nét mặt của Lý Trạch Phân không có sự mơ màng nữa mà đổi lại là niềm vui khi thấy con cá cắn câu, không chút che giấu. Cô lấy ra một phong thư màu trắng từ trong túi:
"Tiểu Bùi tổng xem đây là đền ơn hay lời mời đều được. Tóm lại là cứ nhìn vào những chuyện rắc rối gần đây mà mình gặp phải đi, anh sẽ thấy cái này trăm lợi không hại." Cô đẩy phong thư tới trước mặt Bùi Nguyên Tuấn.
Bùi Nguyên Tuấn nghi ngờ nhận lấy, dùng 2 đầu ngón tay cầm lên, không thấy giấy viết thư mà chỉ chạm được một tấm thẻ cứng nhỏ. Gã liên kết những sự việc gần đây lại nhưng cũng không tìm ra được lý do trong lúc này, chỉ có thể thận trọng không hỏi nữa.
"Vậy thì thật sự cảm ơn Chỉ điện hạ rồi."
Gã thần bí nói.
"Chỉ là hợp tác để hai bên cùng có lợi thôi mà, đừng nói cảm ơn." Lý Trạch Phân giả vờ như không phát hiện ra ý thù địch của đối phương, khách sáo nói,
"Tôi còn phải về Trường An, không ở lại được nữa. Cảm ơn đã khoản đãi."
Nói xong, cô khẽ gật đầu rồi quay người gọi Vũ Nguyệt đang ngồi đợi, hai người cùng nhau rời khỏi du thuyền.
Sau khi lên bờ, Vũ Nguyệt nắm chặt lấy cánh tay của Lý Trạch Phân, hỏi câu hỏi mà mình đã kìm lại suốt đêm:
"Rốt cuộc là cậu đang làm cái quái gì thế? Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi, cậu chủ động chạy từ Trường An về để tham gia loại tiệc này là để tìm cậu hai cặn bã nhà họ Bùi kia đấy à? Cậu nói với gã cái gì mà vẻ mặt gã như hận không thể rút gân lột da cậu thế kia vậy?"
Lý Trạch Phân vẽ một đường cong khó hiểu trên khóe miệng:
"Không có gì cả, chỉ là một phần đại lễ cho đội trưởng Vũ mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!