Vì được xếp ca trực đêm ngay sau kỳ nghỉ nên Lý Trạch Phân vẫn còn một đống nghĩa vụ tồn đọng lại, đành phải lấy băng dán che lại huy hiệu hoàng gia trên laptop rồi dứt khoát xách laptop đến Cục điều tra, định sau khi vào phòng trực sẽ xử lý từ từ.
Kết quả cô vừa tới tầng trệt để đi thang máy lên văn phòng thì đã phát hiện tối nay e là có chút phiền phức. Vì cô nhìn thấy Phương Uy và Trương Trác Bân vốn phải chuẩn bị giao ban cho cô, đang dẫn Lan Huệ đến phòng thẩm vấn. Lan Huệ mặc đồng phục, đeo cặp sách, rõ ràng là đang đi học đã bị gọi tới đây.
Linh cảm của Lý Trạch Phân rất chuẩn, lúc bọn họ đi ngang qua người cô, Phương Uy ném lại một câu:
"Tiểu Lý, đội trưởng Lan tìm em."
"… Ừm, tôi đi ngay đây, cảm ơn anh Phương."
3 phút sau, cộc cộc cộc, Lý Trạch Phân gõ lên cánh cửa kính ngoài văn phòng nhỏ.
Vào đi. Chỉ có 2 chữ, Lý Trạch Phân ngay lập tức nghe được tâm tình của Lan Khâm không vui vẻ gì mấy.
Lý Trạch Phân chỉnh đốn lại tâm trạng rồi nhấc chân bước vào: Đội trưởng Lan.
Đóng cửa lại đi.
Lý Trạch Phân biết rõ đóng cửa là để cách âm. Cô không khỏi cảm thấy hành động giữ gìn thể diện này có chút nhàm chán, song vẫn làm theo.
Trước đây khi bước vào phòng này, câu đầu tiên Lan Khâm nói đều là bảo cô ngồi xuống trước, nhưng lần này anh không nói gì mà chỉ nghiêm mặt, xoay màn hình máy tính về phía Lý Trạch Phân rồi im lặng.
Lý Trạch Phân nhìn lên màn hình, trong đó đang phát 2 đoạn video giám sát. Thời gian trên video đều là sáng sớm ngày 1 tháng 10, địa điểm lần lượt là cửa Đông và cửa Tây của công viên Long Thê.
Video đang phát với tốc độ gấp 5 lần, chỉ thấy bóng dáng Lý Trạch Phân xuất hiện ở cửa Đông, sau đó khoảng 20 phút thì Lan Huệ cũng xuất hiện ở cửa Tây. Lại hơn 10 phút sau, Lý Trạch Phân đi ra từ cửa Tây, 20 phút sau nữa Lan Huệ đi ra từ cửa Đông.
Phát đến lúc Lan Huệ rời khỏi công viên, Lan Khâm bấm tạm dừng lại. Anh xoay màn hình máy tính lại, dịch ghế về phía trước, thẳng lưng nhìn chằm chằm vào mắt Lý Trạch Phân rồi mở miệng hỏi:
"Hôm đó hai người gặp nhau trong công viên đúng không?"
Lý Trạch Phân im lặng tầm 10 giây, sau đó gật đầu.
"Nếu tôi nhớ không lầm," Sắc mặt Lan Khâm càng ngày càng tệ,
"Hôm đó cô đến công viên Long Thê là để điều tra nguyên nhân của vết bầm sau lưng Trịnh Bân?"
Vâng. Lý Trạch Phân hơi cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của Lan Khâm.
Đã tra ra chưa?
Tra được rồi, Giọng nói Lý Trạch Phân rất khẽ, như học sinh làm việc xấu bị giáo viên phát hiện vậy, tất cả đều tràn đầy sự sợ hãi, không có một chút chống đối nào, chỉ áy náy vì lỗi lầm của mình,
"Vết bầm tím đó là do ngã xuống đụng vào góc băng ghế đá mà tạo thành."
"Nguyên nhân bị ngã thì sao?"
Thái độ của Lý Trạch Phân khiến giọng điệu của Lan Khâm vô thức hiền hòa hơn một chút.
Lý Trạch Phân cố ý ngẩng đầu liếc nhanh qua Lan Khâm, tỏ vẻ phải phán đoán được nét mặt của anh mới quyết định nên nói gì tiếp theo.
"Là bị người khác đẩy ngã."
Cô dừng tròn nửa phút mới nói ra nửa câu còn lại: Là bạn học Lan.
Lan Khâm mở miệng định giảng đạo lý.
"Tự ý không báo cáo lại, là tôi đã vi phạm quy định." Nhưng lại bị câu tiếp theo của Lý Trạch Phân nói hộ luôn rồi.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!