Chương 35: Âm thầm lên án (1)

Hội nghị khí tượng thế giới kết thúc, vụ án giết người hàng loạt cũng đã được phá, cuối cùng Trường An cũng được lấy lại được yên bình vào cuối tháng 10. Đội điều tra đặc biệt cũng thêm được ít thời gian rảnh rỗi trong lúc cuối thu.

Lan Khâm hiếm khi tan làm đúng giờ nhưng lại không trở về nhà ngay mà đến cửa hàng 4S để lấy lại xe, sau đó đi tới tạp hóa Mỹ Giai.

Anh đưa thẻ ngành ra tìm bà chủ Lâm Dụ rồi hỏi tới chuyện của Phạm Xương.

Anh ấy, Lâm Dụ vô thức nắm chặt góc áo lúc trả lời câu hỏi của Lan Khâm,

"Anh ấy chỉ là khách hàng mà thôi."

"Khách hàng? Vậy sao cô lại dẫn anh ta đến phòng nghỉ nhân viên?" Lan Khâm hơi nghiêng người về phía trước, gây áp lực cho Lâm Dụ.

Vì… Lâm Dụ ngả ra sau tránh né, không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của anh,

"Anh ấy rất quan tâm đến cửa hàng chúng tôi, thường xuyên đến xem, đôi khi còn bắt tay vào giúp đỡ nữa. Trước lạ sau quen, lâu ngày trở thành bạn bè."

"Thành bạn bè? Trước đó cô không biết anh ta à?"Không biết, lúc tôi kết thúc hợp đồng thì anh ấy vẫn chưa ký kết ở đó.

"Giọng nói của Lâm Dụ nhỏ như muỗi, nếu Lan Khâm không cố vểnh tai nghe thì sẽ không nghe rõ được,"Tôi cũng phải mất một thời gian mới phát hiện anh ấy là Phạm Xương.

"Lan Khâm để ý từ đầu tới cuối Lâm Dụ đều không dám nhìn thẳng vào mình. Anh biết rõ cô ta nhất định đang lén bỏ đi vài chi tiết nào đó, nhưng không xác định được có phải đối phương đang giấu giếm mình không."Xin mạo muội hỏi một chút,

"Anh quyết định thăm dò,"Cô và anh ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi sao?…

"Lâm Dụ cắn môi, có vẻ như không có ý định trả lời. Sự im lặng với câu hỏi này, đôi mắt đỏ hoe của Lâm Dụ trước khi Phạm Xương rời đi và người cha không rõ danh tính của Lâm Bá Nam. Mọi chuyện rất dễ dàng trỏ tới một chữ"Tình", nhưng Lan Khâm lại có cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Nếu như Lâm Dụ vẫn còn trong nhóm nhạc nữ kia thì đúng là cô ta và Phạm Xương thật sự có thể có mối quan hệ này. Nhưng hiện tại Lâm Dụ chỉ là bà chủ của một cửa hàng tạp hóa bình thường, mà ngoài cửa hàng này ra Lan Khâm cũng không tra ra được điểm chung nào giữa hai người nữa, lần gặp mặt nào cũng là lúc chạng vạng, thời gian chưa bao giờ vượt quá 1 tiếng…

Một loạt tiếng gõ cửa đã cắt đứt suy nghĩ của Lan Khâm.

"Mẹ, hai người còn chưa xong sao?" Ngoài cửa truyền đến âm thanh non dại của Lâm Bá Nam.

Giọng nói của con trai như giúp Lâm Dụ trút được gánh nặng, cô ta lập tức bắt lấy cái cớ này:

"Thật ngại quá, cảnh sát Lan," Sự tự tin trong lời nói cũng tăng lên,

"Tôi còn phải đưa con đi công viên thiếu nhi nữa." Ý tứ tiễn khách rất rõ ràng.

Dù thu hoạch của chuyến đi này quá ít, nhưng Lan Khâm cũng không tiếp tục dây dưa nữa, dù sao lén lút điều tra thế này cũng không hợp quy tắc.

Anh cười áy náy, đứng lên:

"Ngại quá, làm trễ nải thời gian của cô rồi. Cảm ơn cô đã phối hợp," Anh móc ra một tấm danh thiếp,

"Nếu cô có nhớ ra chuyện gì liên quan tới Phạm Xương thì xin hãy liên hệ với tôi."

Lâm Dụ nhận lấy danh thiếp, nhìn anh một cái ra vẻ muốn nói lại thôi.

Lan Khâm đợi khoảng 30 giây, thấy Lâm Dụ đã hoàn toàn im lặng nên tuy bất lực cũng chỉ biết cúi đầu chào tạm biệt rồi nhấc chân đi ra ngoài.

Đầu ngón tay vừa đụng vào tay nắm cửa thì sau lưng đã có tiếng gọi anh lại:

"Vụ án của Phạm Xương không phải…" Giọng nói của cô ta càng ngày càng nhỏ,

"Không phải đã phá rồi sao? Hung thủ bị tai nạn giao thông chết rồi mà… Tôi đọc trên báo thấy như thế."

Nhỏ đến mức xuýt chút nữa Lan Khâm đã không nghe rõ mấy chữ cuối cùng.

Rất có lỗi, Lan Khâm quay đầu đi,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!