Chương 32: Hai đầu tội lỗi (18)

Một nữ thư ký đặt 2 tách trà trước mặt Vũ Nhuận Khoa và Lan Khâm, sau đó cũng rời khỏi văn phòng.

"Phổ Nhị hảo hạng, kính mời hai vị cảnh sát nếm thử." Bùi Mân ngồi đối diện với hai người, giờ tay chỉ vào tách trà.

Hai người liếc nhau một cái, sau đó Vũ Nhuận Khoa cầm tách trà lên nhấp một ngụm, còn Lan Khâm vẫn không nhúc nhích.

Trà ngon.

Tư thế thưởng trà của Vũ Nhuận Khoa tràn đầy phong vị, hoàn toàn khác với hình tượng cảnh sát thô lỗ thường ngày, thậm chí khiến Lan Khâm có chút hoài nghi không biết ông đã từng học qua trà đạo chưa.

Chẳng hiểu sao nghĩ tới đây, trong đầu anh lại lóe lên hình ảnh ưu nhã của Lý Trạch Phân bình thường khi uống nước.

Chẳng lẽ đây là môn học truyền thống văn hóa bắt buộc của người Lạc Dương sao? Những suy nghĩ viển vông cứ ào ạt trong đầu anh.

Khụ, Lan Khâm vội ho một tiếng, thu lại những suy nghĩ lộn xộn của mình,

"Không biết ông Bùi có liên lạc được với lệnh lang* không? Bây giờ anh ta đang ở đâu vậy?"

(*) Từ để gọi con trai của một người thuộc gia đình quyền quý khi nói với người ấy.

Nguyên Tuấn? Bùi Mân nhíu mày, Lan Khâm phát hiện đôi mắt ông ta màu xanh, quầng thâm mắt rất rõ ràng, không biết là vì áp lực công việc hay là chuyện khác,

"Có lẽ Nguyên Tuấn vẫn còn đang ở Trường An, dù sao thì nó vẫn còn một hạng mục chưa xong mà. Cụ thể ở đâu thì tôi không rõ, thỉnh thoảng nó đều đến những bất động sản dưới danh nghĩa của mình để ở ngẫu nhiên." Có vẻ như để loại bỏ sự nghi ngờ của cảnh sát, ông ta liền nói thêm,

"Nó cũng là người lớn rồi, quản nhiều quá không tốt. Hai vị cảnh sát tìm nó có chuyện gì thế?"

"Gần đây ông có liên lạc gì với anh ta không?" Vũ Nhuận Khoa không trả lời vấn đề của Bùi Mân, chỉ hỏi ngược lại.

"Thằng bé này tính tình bướng bỉnh, không thân thiết với tôi. Nhưng chắc là có liên lạc với mẹ nó." Ông ta không cho cảnh sát có cơ hội chen lời vào, vội vàng nói,

"Tôi sẽ về hỏi bảo bối của mình. Nhưng mấy ngày nay cô ấy bị bệnh hơi nặng, hai vị cảnh sát không nên quấy rầy cô ấy thì hơn."

Cố ý nói vậy à? Lan Khâm ghi nhớ điểm này.

Lan Khâm:

"Ông có biết hôm nay anh ta có buổi phát biểu ở trường Trung học Hoàng Gia nhưng đã tạm thời hủy bỏ rồi không?"

Hả, vậy sao?

Bùi Mân làm ra vẻ mặt giả vờ kinh ngạc,

"Nếu việc hủy bỏ là do cá nhân nó thì tôi nhất định phải giáo huấn lại nó. Cảm ơn hai vị cảnh sát đã nói cho tôi biết."

Đọc Full Tại

Lan Khâm liếc nhìn Vũ Nhuận Khoa, ông khẽ gật đầu.

Lan Khâm:

"Chúng tôi có lý do nghi ngờ con trai ông đã bị bắt cóc."

Vẻ mặt của Bùi Mân thoáng mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bày ra một nụ cười:

"Vị cảnh sát này, những lời này không được nói lung tung đâu. Nếu con tôi thật sự bị bắt cóc thì bên kia cũng phải báo cho tôi chứ, sao lại để cảnh sát các người đến tìm tôi thế này?"

Vũ Nhuận Khoa: "Tối qua 7 giờ, Bùi Nguyên Tuấn đã bị quay lại trong video giám sát ở một câu lạc bộ dưới danh nghĩa tập đoàn Bùi thị ở khu Vạn Niên, giờ đã hơn 24 tiếng nhưng vẫn không có camera công cộng nào phát hiện ra anh ta.

Điện thoại tắt máy, những phương thức liên lạc công khai đều không thể tiếp cận được, không có lịch sử giao dịch tiền mặt và phần mềm online, bất động sản đứng tên cũng không có người vào ở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!