9 giờ tối, khi hầu hết mọi người đều đã đi làm về, ăn tối xong nằm trên sô pha nghịch điện thoại thì phòng họp của đội điều tra đặc biệt lại sáng đèn. Trên 3 tấm bảng trắng trước mặt, tấm thứ nhất dán đầy hình ảnh hiện trường, 2 tấm còn lại viết chi chít chữ.
Lan Khâm đứng bên cạnh 3 tấm bảng, cầm tách cà phê nghiêng người đặt mông ngồi lên cái bàn gần đó.
Vụ án này, Tận dụng lợi thế chân dài tay dài của mình, cánh tay anh trực tiếp vươn ra đập vào tấm bảng trắng cách mình nửa mét,
"Sở dĩ vào tay chúng ta mà không phải về đội hình sự, là vì người chết Phạm Xương bị nghi ngờ là nạn nhân của vụ buôn người chúng ta đang điều tra."
"Mặc dù thời điểm tử vong có trùng hợp," Anh thu tay lại đặt trên đầu gối,
"Nhưng cũng không có nghĩa là vụ án này liên quan đến vụ buôn người. Về chuyện này tôi mong mọi người đừng có định kiến quá mức."
Mọi người gật đầu.
"Kết quả nghiệm thi của vụ án mạng đã có chưa? Nguyên nhân tử vong là gì?" Một cảnh sát tên Phương Uy vì không đến hiện trường nên đánh tiếng hỏi.
Vẫn chưa, Mao Lệ trả lời thay Lan Khâm
"Nhưng sau khi khám nghiệm thi thể phát hiện có những vết thương hình thành do quá trình kéo lê sau khi chết, trên mặt đất cũng có dấu vết tương ứng. Cùng với tư thế quỳ gối của thi thể lúc được tìm thấy thì khả năng bị giết là rất cao."
"Cố ý đặt xác chết trong tư thế quỳ lạy là để… sám hối?" Một người khác tên là Phùng Dịch Hoằng mở miệng nói,
"Hung thủ đang muốn báo thù sao?"
"Cũng có khả năng đó, nhưng vẫn chưa thể kết luận được. Nét mặt của người chết tương đối bình thản, không giống như bị ngược đãi trước khi chết, thi thể cũng rất nguyên vẹn, ngoại trừ vết bầm do khuân vác gây ra thì không còn vết thương nào khác. Tình huống này không phù hợp với tâm lý báo thù."
Lan Khâm nói.
Trương Trác Bân và Mao Lệ gật đầu.
Lan Khâm nói thêm, "Từ góc độ động cơ gây án, vì danh tính của người đã chết quá đặc biệt nên mục tiêu hiện tại của chúng ta chia thành 3 hướng: Thứ nhất, là tội phạm trong vụ buôn người vì muốn ngăn cản Phạm Xương đi gặp cảnh sát mà quyết định ra tay.
Thứ 2, anh ta là nghệ sĩ nên vì nguyên nhân nào đó mà gây ra hoạ sát thân. Thứ 3, không liên quan gì đến vụ buôn người hay nghệ sĩ gì cả, đơn thuần chỉ là giết người vì tình, báo thù, ngộ sát,…
"Anh nhấp một ngụm cà phê, hướng ánh mắt về phía Trương Trác Bân."Trước mắt người có hiềm nghi lớn nhất là chủ căn hộ số 304 — Bành Hữu, có bằng chứng ngoại phạm. Tuần này anh ta đi công tác, hiện tại vẫn chưa về, đã được đồn cảnh sát địa phương và cảnh sát giao thông đã xác nhận.Bên công ty quản lý thì sao?
"Lan Khâm lại hỏi. Trương Trác Bân:"Mọi chuyện lan truyền quá nhanh, khi anh em từ đồn cảnh sát đến thì bên kia đã có đối sách, trực tiếp đưa 2 luật sư đến ngăn cản mọi người. Hơn nữa lúc đó không biết thế nào mà người hâm mộ đã tụ tập trước cửa công ty gây rối, xô đẩy, ném cả đồ đạc vào.
Anh em đều chịu thua, không thu được tin tức có ích nào hết. Có lẽ ngày mai phải đi cửa sau trong giờ làm việc thử xem sao.
"Dù sao cũng là nghệ sĩ gặp chuyện không may, Lan Khâm cũng đoán ra được đại khái kết quả này nên chỉ thở dài, quay sang hỏi Tiêu Lãng Duyệt," Còn video giám sát thì sao?Anh ta không xuất hiện trong bất cứ video giám sát nào.
"Tiêu Lãng Duyệt nói."Xác nhận bằng mắt thường hay dùng phần mềm? Có đội mũ hay thứ gì đó làm ảnh hưởng tới việc nhận diện khuôn mặt không? Hay do độ phân giải của video quá thấp?
"Phương Uy hỏi. Tiêu Lãng Duyệt:"Những video giám sát mà tiểu khu cung cấp hoàn toàn đủ để sử dụng tính năng nhận diện khuôn mặt. Tôi đã đặt giá trị nhận diện ở mức cao nhất rồi, tất cả đều không phát hiện ra. Chúng tôi cũng xem qua bằng mắt thường một lần, xác nhận không có Bành Hữu.
Nhưng số lượng camera ở tiểu khu này khá ít lại có nhiều góc chết, chỉ cần có kỹ năng thì hoàn toàn có thể dễ dàng ra vào mà không bị quay chụp lại.Ừm…
"Lan Khâm gõ ngón tay xuống mặt bàn,"Những người khác thì sao?
"Lan Khâm hỏi không mấy rõ ràng, nhưng Tiêu Lãng Duyệt vừa nghe đã hiểu:"Tôi đã cài đặt chương trình sàng lọc tất cả những khuôn mặt xuất hiện, tổng hợp ảnh chân dung sau đó liên hệ với cơ quan lưu trữ quốc gia để tiến hành so sánh với thông tin của công nhân, chủ doanh nghiệp.
Nhưng chờ có kết quả cũng phải đến chiều mai, hồ sơ làm thẻ ra vào thì ở bên kia.Vất vả rồi.
"Lan Khâm gật đầu, lại hỏi sang Mao Lệ,"Còn chuyện kiểm tra dấu vết thì sao? Cô có nhắc tới lông mèo, có tiến triển nào mới không?
"Mao Lệ đứng dậy đi đến tấm bảng trắng đầu tiên, chỉ vào tấm ảnh chụp bên mép phải:"Nếu lông mèo dính vào người hung thủ thì dựa vào lượng lông tại hiện trường có thể phán đoán hắn chủ yếu hoạt động ở phòng ngủ của nạn nhân.
Hắn ở trong phòng ngủ rất lâu, nhưng chỉ dựa vào bức tường bên cạnh bàn làm việc chứ không ngồi trên giường. Còn lông mèo trên giường và ghế có lẽ bị rơi lại trong quá trình khuân xác.Khu vực công cộng dưới tầng trệt, bởi vì thời gian phát hiện xác chết quá trễ nên hầu như các vật chứng đều bị huỷ hết, chúng tôi chỉ tìm được 5 sợi lông mèo, cũng không có manh mối gì giá trị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!