Chương 27: Hai đầu tội lỗi (13)

Jingle Bell—

Bản nhạc quen thuộc của tuổi thơ, của dại khờ, của quá khứ. Lý Trạch Phân thấy hơi hoảng hốt.

Bộp. Một bài tay đặt lên vai, dọa cô đến mức sợ run bần bật.

"Sao vậy A Chỉ, sao lại sợ tới vậy?" Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao ngồi sát bên cạnh cô,

"Nhìn kìa, băng sơn mỹ nhân đã bị dọa cho sụp đổ rồi, phá mất hình tượng ngoài lạnh trong nóng rồi."

Lý Trạch Phân kéo khóe miệng mình lên, khôi phục lại bộ dạng

"người lạ chớ tới gần" lạnh nhạt của mình.

"Đúng rồi đúng rồi, như thế này đây, nhìn kiểu người như cậu càng nhiều thì tớ càng có linh cảm sáng tác. Đúng vậy," Cánh tay người đó trực tiếp vòng qua cổ Lý Trạch Phân, ôm cô lại sát bên người,

"Lúc nãy tớ đưa cho cậu mấy chương ấy, đã xem chưa? Viết thế nào? Có ý kiến gì không? Nếu không thì tớ sẽ gửi…"

Đột nhiên cảm thấy Lý Trạch Phân trong vòng tay mình đang đơ cứng người, cô ấy hỏi,

"Cậu có chuyện gì vậy? Sao cứ thấy gì đó là lạ?"

Lý Trạch Phân cũng ý thức được phản ứng cơ thể của mình, cô cố gắng thả lỏng cơ thể hết mức có thể.

"Hàm Tinh, bình thường cậu gặp ai cũng ôm sát rạt thế à?" Lý Trạch Phân mấp máy môi, cô nghe được giọng nói của mình rất ngây ngô, nhưng ngữ khí lạnh lùng hơn so với trong trí nhớ rất nhiều.Hả? Sao thế được? Tất nhiên là chỉ với những người rất thân thiết thôi.Người rất thân thiết, kể cả… phụ thân sao?Ờ, tất nhiên là kể cả ông ấy rồi. Nhiều khi cha tớ tan làm về nhà cứ như đứa trẻ ấy, véo đau cả mặt tớ.Vậy ông ấy sẽ… chạm vào…

"Lý Trạch Phân đột nhiên cắn môi một cái rồi không nói tiếp."Sẽ cái gì? Chạm vào gì cơ?

"Cô gái thu lại cánh tay, lo lắng nghiêng đầu nhìn về phía Lý Trạch Phân. Lý Trạch Phân quay mặt đi, tránh khỏi ánh mắt dò xét của cô ta."Này, cuối cùng là sao vậy? Phụ thân của cậu làm gì à? Mắng cậu hả? Hay đánh cậu?… Không, không có.

"Lý Trạch Phân cảm thấy dường như gương mặt của mình đang nhăn nhúm lại,"Không liên quan gì đến phụ thân hết, là do tớ.Thật sao?Thật.À, vậy nếu cậu thật sự làm sai thì nên tranh thủ nhận lỗi đi, tớ biết rõ nội quy nhà cậu cũng không phải nghiêm khắc bình thường.

Dù cảm thấy mình không sai thì cũng nên mềm miệng trước để tránh ầm ĩ.Ừ,

"Ánh mắt Lý Trạch Phân dần ảm đạm,"Tớ biết rồi.Nhưng nếu như,

"Cô gái đột nhiên thay đổi giọng điệu,"Cậu thật sự bị ai đó bắt nạt, thì đừng nhịn nhục làm gì. Đem cái khí thế công chúa của mình ra chỉnh đốn hắn đi! Một người làm không nổi thì tới tìm tớ, tớ giúp cậu!

Dù sao thì nhà tớ cũng có thừa kế tước vị Quốc công, cha tớ cũng có tiếng nói trước mặt phụ thân cậu đấy.Ừ, cám ơn.

"Khóe miệng cô lóe lên một nụ cười rồi lại biến mất."Này, tớ nghiêm túc đây, cậu cười như thế là không tin tớ rồi.

"Cô gái hơi hấp tấp, đứng lên ngồi lên bàn học của Lý Trạch Phân."Không phải không tin cậu, là do người khác nhìn tớ còn hành lễ không kịp, sao có thể sỉ nhục tớ được.

"Cô cắn môi, dường như chính bản thân còn thấy những lời này buồn cười."Này, đừng nói những chuyện hoàng gia được mọi người ca tụng nữa, người khác tin nhưng tớ không tin đâu. Nhà tớ còn chưa quản nổi, huống gì là hoàng gia lớn như thế, diện thủ*, thị thiếp, thân nhau**, từng phút từng giây đều thay nhau diễn lại phim cung đấu thời hiện đại… À mà những chuyện này đừng bảo tớ nói đấy nhé, nếu không cha tớ biết được lại bảo tớ mắng chửi hoàng thất, mông tớ sẽ nở hoa mất.

"(*) Ý chỉ nam sủng. (**) Ý chỉ quan hệ bất chính."Ừ.Vậy thật sự cậu không có chuyện gì đúng không?Ừ, không có gì.Không có gì là tốt rồi. Vậy mấy chương văn tớ vừa đưa thấy thế nào? Có hay không…"

Giọng nói từ đi xa dần.

Lý Trạch Phân hoảng hốt, đến khi tỉnh táo lại thì trước mắt đã lại xuất hiện cái hành lang quen thuộc kia. Đèn trong hành lang không biết sáng từ khi nào, những bức chân dung Đế Vương qua từng thời kỳ cũng được chiếu sáng rõ ràng.

Loảng xoảng—

Có tiếng kính vỡ chói tai truyền đến từ cuối hành lang, cùng lúc đó, mùi rượu, mùi thuốc lá cũng ập tới. Da đầu Lý Trạch Phân căng cứng, cô vô thức muốn lùi về sau, nhưng cơ thể này đã sớm bị quy củ và lễ nghi thuần hóa.

Cô thất thần đi về phía phát ra âm thanh và mùi hương.

"Đệch! Còn không về à? Họp, họp cái rắm gì? Tưởng ông đây không biết hội nghị buổi sáng của cô đã kết thúc rồi sao? Con mẹ nó, trong mắt cô rốt cuộc còn thằng phò mã này không đấy?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!