Đáy mắt Lý Trạch Phân hiện lên một tia phiền chán, nhưng thậm chí Lan Khâm đứng bên cạnh cũng không bắt gặp được, thay vào đó chỉ có bộ dạng một chị gái dịu dàng ân cần xin lỗi.
Cô như làm ảo thuật, móc ra một gói khăn giấy rồi cẩn thận đi đến trước mặt thằng nhóc cúi xuống, vừa dùng khăn giấy chùi nước mắt nước mũi cho nó, vừa phủi bụi bẩn trên quần áo rồi đỡ nó đứng dậy.
"Chà, là chị không tốt, lúc nãy đáng lẽ chị nên chặn em lại mới đúng. Ngã đau rồi đúng không, chị thổi cho em để hết đau nhé? Nếu không thì chị đi mua đồ ăn vặt cho em nhé? Em thích ăn gì nào?"
"… Sợi cay à. Nhưng sợi cay càng ăn càng đau đấy, hay là chúng ta đổi thành kẹo mút đi?"
"Đi, đi mua kẹo em thích."
"… Ừ, được, chị đi mua ngay đây. Em cầm khăn giấy lau thật sạch cái mặt nhỏ của mình nhé, nước mắt đàn ông không được dễ rơi xuống đâu."
"… Không sai, ừ, được, em tên là gì? À, Lâm Bá Nam, Bá Nam của chúng ta là tuyệt nhất. Chị sẽ đi mua kẹo mút cho em."
Lan Khâm nhìn Lý Trạch Phân thì thầm rất nhỏ nhẹ, dỗ thằng nhóc từng chút từ khóc biến thành cười, sau đó không ngại mà tự móc tiền túi ra mua kẹo mút cho nó.
Lúc Lý Trạch Phân đi vào mua đồ, có một người phụ nữ hơn 30 tuổi cũng vội vàng chạy ra từ trong cửa hàng, vừa bước ra đã ôm chầm lấy thằng nhóc vào lòng hỏi han tới tấp. Sau đó cô ta mới phát hiện ra Lan Khâm đứng phía sau và Lý Trạch Phân vừa đi vào mua đồ.
Cô ta kéo Lâm Bá Nam chạy tới vừa nói cảm ơn vừa nói xin lỗi.
Lan Khâm nhân cơ hội này hỏi vài ba câu, phát hiện người phụ nữ này chính là bà chủ bọn họ đang muốn tìm – Lâm Dục, hóa ra Lâm Bá Nam là con của cô ta.
Lấy họ mẹ…
Lan Khâm đang định hỏi gì đó thì đã thấy Lý Trạch Phân chẳng biết từ khi nào đã đứng sau mình. Trên mặt cô không còn sự dịu dàng lúc dỗ thằng nhóc nữa, khóe miệng vẫn đang cong lên như thường ngày chẳng hiểu sao đã kéo xuống, lông mày cũng hơi cau lại.
Cũng biết có phải là ảo giác của Lan Khâm không mà dường như trong khoảnh khắc đó, màu mắt của Lý Trạch Phân đã chuyển từ màu xanh nhạt sang màu xanh đậm, giống như màu biển vậy, ngoài ngoài thì bình thường không có chuyện gì, nhưng sâu thẳm bên trong lại có sóng gió mãnh liệt.
Lan Khâm phát hiện cô đang nhìn thằng nhóc Lâm Bá Nam kia, nhưng cũng như là nhìn xuyên qua nó như có đứa nhỏ khác đằng sau vậy.
Trước khi Lan Khâm có thời gian nghiên cứu thì nét mặt đó của Lý Trạch Phân đã biến mất. Hết thảy đều đã khôi phục lại bộ dạng như trước khi vào cửa hàng tạp hóa, một chị gái dịu dàng, một thằng nhóc nghịch ngợm đáng yêu.
Lý Trạch Phân nhẹ nhàng bước tới chỗ Lâm Bá Nam, ngồi xổm xuống đưa kẹo mút cho nó, nói gì đó chọc nó cười rồi còn khẽ xoa đầu nó.
Một cảnh tượng vô cùng hài hòa, tựa như ánh mắt sâu thăm thẳm vừa rồi sau lưng đều chỉ là ảo giác của Lan Khâm.
Sau khi dỗ dành đưa Lâm Bá Nam vào cửa hàng xong, Lan Khâm và Lý Trạch Phân lấy thẻ ngành ra.
Hỏi vài vấn đề xong, họ biết được đúng là Viên Vọng Hải đã làm việc ở đây hơn 2 tháng. Vì thái độ làm việc của hắn khá tốt, chịu khó, còn thường xuyên giúp đỡ công việc trong cửa hàng, một số việc gấp bên ngoài nên Lâm Dục thậm chí còn đang suy nghĩ xem có nên cho hẳn trở thành nhân viên chính không.
Kết quả là ngày 17 tháng 9 sau khi giao hàng xong thì hắn không đến nữa. Lâm Dục biết rõ chuyện của hắn nên tự hiểu là Viên Vọng Hải đã bị ai đó nhìn thấy nên không thể không đi, vậy nên cũng không truy cứu, sớm quên mất chuyện này rồi.
Ngày 17 tháng 9 đúng lúc cũng nằm trong khoảng thời gian tử vong trên báo cáo khám nghiệm tử thi, Lý Trạch Phân và Lan Khâm nhìn nhau một cái, lập tức hiểu ý nghĩ của đối phương.
Họ hỏi Lâm Dục video giám sát của cửa hàng và ghi chép đơn đặt hàng online ngày 17 tháng 9 do Viên Vọng Hải chịu trách nhiệm, sau đó mới trở về xe cảnh sát.
Lâm Bá Nam nghe lời mẹ vẫy tay chào xe cảnh sát, giọng nói ngọt ngào:
"Chú cảnh sát, chị cảnh sát, tạm biệt ạ."
Lan Khâm định phàn nàn về cách xưng hô này, nhưng lại bị nụ cười ngọt ngào của Lý Trạch Phân làm cho bị chói mắt đến quên nói.
Anh chán nản đạp ga, rời mắt khỏi nụ cười mê hoặc đầy mùi sữa kia.
Khi xe đã đi xa, Lý Trạch Phân thu ánh mắt lại, khôi phục bộ dạng thường ngày của mình. Nhưng nếu nhìn kỹ thì độ cong khóe miệng hơi rõ hơn bình thường một chút. Cũng không biết là vì lý do gì, có lẽ là do vui vẻ, hoặc ngược lại.
"Cô thích trẻ con lắm à?"
Lan Khâm bất ngờ hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!