Chương 19: Hai đầu tội lỗi (5)

"À, vụ tai nạn ở công viên Long Thê đầu tháng hả, đợi tí, tôi sẽ tìm tài liệu cho hai người." Một cảnh sát giao thông trẻ tuổi mặc đồng phục vừa nói vừa gõ máy tính.

Chưa tới 4 giờ, Lý Trạch Phân đã về tới Cục điều tra, sau đó  bị Lan Khâm lôi một đường lên xe cảnh sát ngay lập tức. Dọc đường đi, Lan Khâm đã nhanh chóng giải thích tiến độ điều tra của đội trong lúc cô vắng mặt.

Không ngờ Mao Lệ đã mang kết quả xét nghiệm mô da trên cái còng kia trước cả thời gian Lý Trạch Phân dự đoán. Mô da trên còng tay không phải của Monica Garcia mà là của một người đàn ông Châu Á.

Đội kỹ thuật đã nhân cơ hội này để so sánh DNA  với kho dữ liệu hiện tại, không ngờ mèo mù vớ phải cá rán, họ thật sự tìm ra được manh mối.

Người có mẫu DNA trùng khớp tên Trịnh Vi, là một người phụ nữ 28 tuổi. Kinh tế gia đình của cô ta khá ổn, vì vậy cách đây vài năm lúc công ty dược Giai Lương ra mắt dịch vụ phân tích và đo lường gen cá thể thì cô ta từng tò mò về tổ tiên cũng như những căn bệnh tiềm ẩn, nên mới bỏ tiền ra mua dịch vụ để sử dụng.

Cũng do lúc điền các tài liệu có liên quan để cung cấp thông tin để chấp nhận lưu thông tin di truyền của mình vào cơ sở dữ liệu quốc gia nên đội kỹ thuật mới có thể tìm ra.

Trịnh Vi không phải là chủ nhân của mô da, nhưng cô ta có quan hệ huyết thống họ hàng với người đó. Sau khi biết được thông tin này, đội điều tra đặc biệt đã lập tức tiến hành điều tra gia phả của Trịnh Vi, kết quả là khoanh vùng được người chú thứ ba của cô ta – Trịnh Bân.

Thế nhưng Trịnh Bân đã bỏ mạng trong một vụ tai nạn giao thông ở công viên Long Thê lúc 7 giờ tối ngày 4 tháng 9. Sau đó đội điều tra đặc biệt đã chia nhau đi tìm tài xế lái xe hôm đó và người nhà Trịnh Bân để hỏi chuyện, còn Lan Khâm và Lý Trạch Phân thì đến làm việc với bên cảnh sát giao thông.

"Tôi rất có ấn tượng với vụ tai nạn đó."

Người cảnh sát giao thông trẻ tuổi chỉ vào một tập tin đang mở trên máy tính, đứng dậy khỏi ghế ngồi của mình,

"Tuy mỗi ngày khắp Trường An xảy ra không dưới 10 vụ tai nạn, nhưng hôm đó lại khác, có đến 2 người chết, đúng là hiếm gặp. Tôi còn nhớ hôm đó mưa rất lớn, mãi đến khi 6 7 giờ tối mới ngớt, cả ngày đều âm u."

Lan Khâm ngồi xuống ghế của anh ta, lướt xem tài liệu, Lý Trạch Phân thì im lặng đứng cạnh anh, ánh mắt ôn hòa nhìn người cảnh sát trẻ tuổi kia như đang cổ vũ anh ta nói tiếp.

"Tôi không biết tại sao đội điều tra đặc biệt lại hứng thú với vụ này," Anh ta nhiệt tình nói,

"Nhưng thật sự không có gì đáng nghi cả. Toàn bộ quá trình đều được ghi lại trong camera giám sát ở ngã tư, dù lúc đó cũng chạng vạng rồi nên hơi tối, nhưng quay được khá rõ ràng, đủ để thấy rõ mặt."

Thật sao?

Lý Trạch Phân hơi nhướng mày, có vẻ rất hứng thú.

Lan Khâm nhìn cô một cái, vốn định bảo cô không cần nghe lời người khác luyên thuyên, trong tài liệu đã có sẵn hết rồi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Đúng vậy.

Vị cảnh sát trẻ tuổi trả lời, "Không biết có phải do say rượu hay không mà lúc đến ngã rẽ vào đường lớn lại loạng choạng chạy rất nhanh.

Lúc đó trời vừa mưa to, đường trong công viên trơn trượt mà ông ta lại chạy nhanh như thế nên bị trượt xuống cầu thang, không giữ được xe nên trực tiếp vọt ra thẳng ra đường, bị một chiếc Honda tông trúng, tử vong tại chỗ. Tài xế gây tai nạn hoảng sợ nên lập tức báo cảnh sát, cũng rất phối hợp điều tra.

Vì nhiều lý do nên cuối cùng hai bên hòa giải riêng với nhau, gã tài xế kia mất mười mấy vạn mới không phải hầu tòa."

Lúc nhắc tới gã tài xế, Lan Khâm mở ngay video giám sát lên xem. Quả nhiên đúng như lời anh ta nói, quá trình phát sinh sự việc được quay lại rất rõ ràng, Trịnh Bân lao xuống cầu thang rồi va chạm với chiếc xe kia, từ đầu đến cuối trừ ông ta và tài xế ra thì không hề có người thứ ba.

Nhưng vì hôm đó ánh sáng yếu và độ phân giải bị hạn chế nên Lý Trạch Phân không sao nhìn ra được cổ tay của Trịnh Bân có bị thương hay không.

Lan Khâm tắt video giám sát, nếu còn băn khoăn điều gì anh sẽ xem lại trong hồ sơ điện tử sau.

Lý Trạch Phân nhìn xuống màn hình, ánh mắt chợt trở nên sắc bén,

"Lúc đó không giải phẫu thi thể à?" Cô quay đầu lại hỏi vị cảnh sát giao thông.

"Không có, không có lý do gì để mời pháp y đến giải phẫu hết. Người nhà chấp nhận hòa giải, tài xế chấp nhận đền tiền, quá trình sự việc cũng được camera giám sát ghi lại hết. Nhưng tất nhiên vẫn còn ảnh chụp và biên bản khám nghiệm tử thi sơ bộ."

"Người chết rồi mà người nhà lại dễ dàng đồng ý hòa giải như thế à?" Lan Khâm đột nhiên hỏi.

"Vì người nhà cũng không muốn gây chú ý," Một người cảnh sát giao thông nữ không biết đến từ khi nào bỗng lên tiếng,

"Dù sao thì trước khi chuyện này xảy ra, mẹ con nhà đó đã làm ầm ĩ một lần rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!