Chương 15: Hai đầu tội lỗi (1)

Cuối tháng 9, thời tiết hơi se lạnh. Cho dù vừa qua buổi chiều thì mặc áo khoác dày cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng có vẻ điều hoà ở trung tâm thương mại vẫn chưa thích ứng  được với sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm thế này, mỗi ngày đều thổi hơi lạnh đáng sợ từ sáng đến tối, khiến cho những người đi ngang phải hắt xì run rẩy.

Lý Trạch Phân lại khá thích kiểu thời tiết có gió lành lạnh thế này, có lẽ vì mũi cô cao hơn với người bình thường một chút, hoặc cũng có lẽ vì hơn nửa cuộc đời cô đều sống trong căn nhà có điều hoà như thế.

Gần đây Trường An sóng êm biển lặng, không có vụ án gì lớn, lịch làm việc của đội điều tra đặc biệt cũng trở nên có nhân tính hơn rất nhiều. Hôm nay là Chủ nhật, vừa lúc đến ngày nghỉ của Lý Trạch Phân.

Đội điều tra đặc biệt không giống với đội hình sự, lúc nhận được báo án phải luôn có nhân sự để điều động, cho dù có đang là thời gian nghỉ ngơi cũng phải mở điện thoại để chờ lệnh.

Phần lớn các vụ án rơi vào tay đội điều tra đặc biệt, hoặc là xảy ra vài năm vài tháng trước, hoặc là được tạm thời chuyển giao tới sau khi xóa hai chữ trọng án. Trong đó có rất nhiều vụ án xảy ra xuyên thành phố cũ, phải điều tra từng bước vì dục tốc bất đạt.

Hiếm khi nào đội điều tra đặc biệt tự tay xử lý một vụ án từ khi báo án đến lúc kết thúc như lần trước. 

Lý Trạch Phân cũng đã nhận chức được 1 tháng, ngoài khám nghiệm thi thể của Phạm Xương và Uông Ca thì đa phần đều tham gia vào những công việc điều tra nhàm chán, thăm hỏi, lấy lời khai, xem video giám sát, đọc tài liệu và kiểm tra báo cáo khám nghiệm.

Không phải  quá rảnh rỗi, nhưng cũng không phải rất bận rộn, dù sao cứ đúng giờ đi làm, như vậy cuộc sống xem như cũng viên mãn rồi. Liên tiếp mấy ngày làm việc đều đặn, giờ đột nhiên có ngày nghỉ nên thật sự Lý Trạch Phân không quen lắm.

Lúc không đi làm, một mình cô ở trong căn nhà thuê kia cảm thấy hơi sợ, không muốn nấu ăn, cũng không muốn phải vứt rác sau khi ăn xong. Vậy nên cô dứt khoát ngủ một giấc tới giữa trưa rồi bước ra cửa, định ra ngoài đi đâu đó sẵn tiện ăn cơm trưa và cơm tối xong mới  về.

Để tránh gặp phải một số người quen khó nói, Lý Trạch Phân giải quyết bữa trưa ở một cửa hàng fastfood. Thấy trong cửa hàng cũng không có nhiều người nên sau khi ăn xong cô không đi ngay mà ngồi ở một góc khuất, tựa đầu lên bàn nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Trong cửa hàng có một chiếc TV sau lưng Lý Trạch Phân. Âm lượng TV mở rất nhỏ, nếu không nghe kỹ thì hoàn toàn bị tiếng nhạc ở ngoài lấn át hết.

Hình như trên đó đang phát bản tin gì đó, đứt quãng nhưng cũng có thể nghe được vài chữ 4 ngày, công viên, mưa to, cầu thang, tai nạn,

"Đại hội khí tượng thế giới", Thái tử, Đại Minh Cung…, Lý Trạch Phân cũng không để ý lắm.

Cửa hàng fastfood này không lớn nhưng  lại nằm ở khu vực quan trọng trong khu trung tâm thương mại. Chỗ Lý Trạch Phân đang ngồi có thể dễ dàng nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài.

Cha mẹ đưa con đi dạo phố, những cô cậu học sinh cãi nhau ầm ĩ và những cặp tình nhân nhắng nhít dính nhau… Thoạt nhìn tất thảy đều rất yên bình và ấm áp, nhưng lại chẳng liên quan gì tới Lý Trạch Phân.

Quán net đối diện bên kia có 2 3 học sinh đi ra.

Lý Trạch Phân chỉ lướt qua một cái, không ngờ lại bắt gặp được người quen – em gái Lan Huệ của đội trưởng Lan.

Lan Huệ vừa bước ra khỏi quán net đã đẩy nam sinh bên cạnh vào tường, một tay khác giơ lên. Nam sinh kia không biết đã bị nắm được điểm yếu gì đó mà chỉ biết há miệng run rẩy, giơ chiếc điện thoại trong tay mình lên nhắm vào Lan Huệ, sau đó còn bấm gì đó.

Tuy rằng chỉ xem một lát nhưng Lý Trạch Phân cũng có thể đoán được đại khái có lẽ là đang chuyển khoản. Đột nhiên, cô cảm thấy Lan Huệ thú vị hơn anh trai cô nhóc rất nhiều. Cô cong cong khóe miệng, thu ánh mắt lại, không ngờ Lan Huệ lại có hỏa nhãn kim tinh, vậy mà có thể nhìn thấy cô.

Lan Huệ tạm biệt bạn học sau đó rảo bước  về phía cửa hàng fastfood Lý Trạch Phân đang ngồi, bước đến quầy bán đồ tráng miệng rồi đi đến trước mặt cô.

Bộp!

Phí bịt miệng. Một ly trà sữa nhỏ được đặt lên trước mặt Lý Trạch Phân.

Bạn học… Lan? Lý Trạch Phân nghiêng đầu, làm ra vẻ không hiểu những lời của Lan Huệ, hoặc cũng có thể là không biết nên xưng hô thế nào với cô nhóc.

"Đừng mách với anh tôi."

Lan Huệ tức giận ném lại một câu rồi quay đầu bỏ đi mất.

Khóe miệng Lý Trạch Phân lộ ra nụ cười suy ngẫm, đang định gọi cô nhóc lại nhưng điện thoại đúng lúc vang lên.

Đội trưởng Lan?

"A lô, Tiểu Lý, giờ cô đang ở đâu? Vừa mới có vụ án mới, giờ ở hiện trường cần pháp y, nếu như cô đang rảnh thì tôi sẽ sang đón cô luôn. Đừng lo, sau này sẽ cho cô nghỉ bù nhé."

Không hiểu sao cô đã để cho lãnh đạo có ấn tượng rằng mình là người xem trọng ngày nghỉ đến thế, khiến anh phải vội vàng nói thêm câu cuối.

Lý Trạch Phân cong miệng, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!