Lý Trạch Phân bước ra ngoài phòng thẩm vấn với hai ly cà phê hoà tan trên tay, sau đó đặt xuống trước mặt Lan Khâm và Mao Lệ đang nhìn chằm chằm vào cửa kính một chiều.
A, cảm ơn.
Cảm ơn.
Hai người thuận miệng nói cảm ơn, sự chú ý vẫn dồn vào trong phòng thẩm vấn.
"Rạng sáng ngày 27 tháng 8, từ 2 giờ đến 5 giờ, cô đang ở đâu?" Phương Uy đặt câu hỏi.
"Ở nhà ngủ thôi, còn có thể đi đâu được, lúc đó cũng là nửa đêm rồi còn gì." Phạm Sinh Tư ngáp một cái, nhấc chân lên bắt chéo.
"Có người nào, video hay ghi âm gì đó có thể chứng minh cô đã ở nhà vào đêm đó không?" Phương Uy lại hỏi.
"Hả? Buổi tối anh đi ngủ có quay video không? Như vậy mới là bất thường đó!"
"Gần đây cô mua một số lượng lớn than củi, găng tay làm bếp, bao giày, bọc tóc và 4 cái tạp dề dùng trong bếp…" Trương Trác Bân ngẩng đầu lên khỏi sổ ghi chép,
"Một mình ở trong thành phố chắc đâu cần đến những thứ này?"
"Không phải tôi đã nói bạn tới nhà tôi ăn đồ nướng sao? Đều là để chuẩn bị cho buổi tiệc nướng đó thôi."
"Tiệc nướng mà dùng đến bao giày và bọc tóc hả?"
Phương Uy hơi chồm người về phía trước, giống như đang muốn gây áp lực.
"Tôi có thói quen sạch sẽ, vừa nhìn thấy những thứ bóng nhẫy đó tôi liền cảm thấy khó chịu, tất nhiên sẽ muốn trùm kín mít rồi."
"Nhưng hôm qua lúc đến nhà cô hình như tôi không thấy tạp dề cô mới mua." Trương Trác Bân vẫn lười biếng tựa lưng vào ghế, nhưng vấn đề hỏi ra lại khiến người ta không dám thả lỏng.
"Bị dính dầu mỡ hết rồi, tất nhiên là vứt đi chứ."
Vứt? Phương Uy nhướng mày,
"Vứt ở đâu? Phân loại rác gì?"
"Đốt chung với than củi, tro thì ném vào rác khô. Thế nào, các người còn quản đến chuyện phân loại rác nữa à?"
"Vậy thuốc ngủ cô mua đâu? Dùng để làm gì?" Trương Trác Bân vẫy cuốn sổ trong tay mình,
"Chúng tôi điều tra được hoá đơn mua hàng của cô ở hiệu thuốc."
"Từ trước đến giờ tôi vẫn bị mất ngủ. Không tin thì anh hỏi cô Tả ở hiệu thuốc đi, cứ cách một thời gian tôi lại đến đó mua."
"Nhưng lúc trước tần suất mua thuốc của cô là 3 – 4 tháng, bây giờ 1 tháng lại liên tục mua 2 lọ." Phương Uy nói.
"Gần đây bị mất ngủ trầm trọng, các người không nghe nói trạng thái của tôi lúc đi làm không được tốt sao? Chuyện xấu của ca ca bị lan truyền như vậy ai mà thoải mái được chứ? Hôm đó tôi đi mua thuốc thì đọc được tin tức, kết quả tức giận đến mức đánh đổ hết nên hôm sau phải đi mua lọ mới."
"Đôi găng tay bếp mà cô mua," Phương Uy không bình luận tiếp về câu trả lời của Phạm Sinh Tư mà chỉ lấy một tờ giấy từ trong tập hồ sơ ra rồi đẩy đến trước mặt cô ta,
"Là của nhãn hiệu này đúng không?"
Phạm Sinh Tư liếc mắt một cái:
"Đúng, có vấn đề gì không?"
"Trên răng của thi thể phát hiện ra vài mẩu chất liệu của loại găng tay này." Trương Trác Bân cố tình dời mắt từ mặt xuống tay cô ta, còn Phương Uy thì vẫn chú ý đến những thay đổi biểu cảm của Phạm Sinh Tư.
Phạm Sinh Tư vô thức nhìn xuống tay mình, một tia hoảng sợ thoáng loé lên trong mắt cô ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!