"Một học kỳ ba nghìn."
Trường ôn thi là trường tư.
Với học lực của tôi, thực ra nếu đóng đủ học phí, họ cũng không mấy muốn nhận.
Mẹ lại thở dài: Nhiều tiền quá!
Ba nghìn lúc đó có nghĩa là gì nhỉ.
Mẹ bán phở xào trên đường, mỗi suất bán một đồng.
Trừ đi các chi phí, mỗi suất mẹ kiếm được khoảng ba hào.
Mẹ lấy ra một hộp thiếc, dưới ánh đèn vàng, đếm từng tờ tiền nhàu nát.
"Số tiền này vốn định để cho em con học lớp toán nâng cao, giờ đưa hết cho con cũng không đủ!"
Đôi tay mẹ lao động lâu năm, vừa đen vừa nhăn nheo.
Khóe mắt đầy những nếp nhăn, cứ thế yên lặng nhìn tôi.
Hơn hai năm trước, mẹ cũng dùng ánh mắt này, khiến tôi từ bỏ, đi học trung cấp.
Tôi nắm chặt tay, chống lại cảm giác tội lỗi trong lòng, quỳ trước mặt ba mẹ.
"Coi như con mượn, sau này con sẽ trả gấp đôi, không, gấp năm, gấp mười lần, xin ba mẹ."
09
Xin ba mẹ, đừng bẻ gãy đôi cánh ước mơ của con.
Xin ba mẹ, hãy nhìn vào sự cố gắng của con, dù bình thường nhưng đầy nỗ lực.
Em gái khóc.
"Mẹ, để chị học đi, con có thể không học lớp bổ túc. Con nhất định sẽ đứng đầu lớp."
Ba im lặng bấy lâu, dập tắt điếu thuốc trong tay:
"Chỉ một năm thôi, nếu không được, con phải ngoan ngoãn đi làm và lấy chồng."
Đêm đó, em gái chui vào nằm chung giường với tôi.
Nó nhẹ nhàng nói:
"Chị ơi, giờ em mới nhận ra đứng đầu lớp không phải là chuyện đơn giản."
Bởi vì chúng ta sinh ra là một điểm, sau đó trở thành một hình tròn.
Hình tròn càng lớn, sẽ phát hiện bên ngoài càng nhiều điều chưa biết.
Sẽ nhận ra mình thực sự rất nhỏ bé.
Có người từ đó co lại, trở thành một quả bóng có giới hạn.
Nhưng tôi thì không!
Dù tôi có định sẵn là người bình thường, tôi cũng muốn lớn lên, không ngừng lớn lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!