Chương 11: (Vô Đề)

Cuối tuần tôi đi xe đến Hà Tây, gặp em gái.

Năm hai đại học chuyên ngành nhiều hơn, tôi phải chuẩn bị thi cấp bốn, còn phải đi làm, bận hơn trước.

Thành phố lớn đầy nhân tài.

Em gái tôi thi giữa kỳ, lọt vào top 100 của khối.

Hôm đó, nó rất buồn.

"Chị ơi, em thật sự đã cố gắng hơn trước nhiều."

16

Tôi xoa đầu nó:

"Giờ em cũng hiểu cảm giác của chị rồi."

"Đây là cuộc đời của người bình thường mà." Tôi thở dài,

"Không có gì dễ dàng đạt được, chúng ta phải đủ cố gắng, không bao giờ lơ là, nếu không sẽ tan biến giữa đám đông."

Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt trẻ con của nó.

Tôi nhìn về phía mặt trời lặn:

"Thu Thu, đây chính là ý nghĩa của việc cố gắng."

"Thưởng thức cảm giác không ngừng vươn lên, cố gắng vượt qua giới hạn của mình. Chị tin em làm được."

Mỗi lần đột phá, chúng ta đều nghe thấy tiếng lách cách.

Đó là sự vỡ nát của chúng ta, cũng là sự tái sinh của chúng ta.

Chúng ta cố gắng, để khi nhìn lại, có thể nói không hối tiếc:

"Tôi đã cố hết sức, tôi không hối hận."

Mùa đông năm đó, có vài sự kiện xảy ra.

Hương Hương ly hôn.

Con để lại cho chồng.

Cô ấy mới hai mươi tuổi, sổ hộ khẩu vẫn ghi chưa kết hôn.

Nhưng cô ấy đã trải qua một cuộc hôn nhân không lối thoát, cả người héo mòn.

Em gái tôi thi cuối kỳ, lọt vào top 50 của khối.

Anh họ cả vẫn phải đi đường mai mối.

Không nhà không xe không việc làm ổn định, bị chê đủ thứ.

Cuối cùng đính hôn với người lớn hơn hai tuổi.

Đối phương đòi sính lễ sáu vạn tám và ba món vàng.

Lần này bác dâu không dám kêu ca gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!