Những ngày ôn tập căng thẳng khiến nỗi băn khoăn về anh chàng Phong Khê bớt ám ảnh Thục. Thục chúi mũi vào bài vở, chẳng còn thì giờ nào nghĩ ngợi đến anh ta nữa.
Thỉnh thoảng Thục cũng để đầu óc mình đi lang thang thơ thẩn, nhưng chỉ một thoáng thôi, những con số chi chít lại kéo Thục về với công việc trước mắt.
Thời gian này, Phán củi cũng chẳng còn lân la với bọn Thục. Phong Khê tạm thời cắt liên lạc, bọn Thục chưa cần cầu cứu đến Phán nên anh chẳng có cớ để bắt chuyện. Thấy vậy, Hoàng Hòa khoái lắm. Hoàng Hòa vịn cớ ôn tập chung để ngày nào cũng xáp lại chỗ bọn Thục.
Anh còn nhiệt tình ôm một đống tài liệu ở nhà đến cho bọn Thục mượn.
Một hôm không nhịn được, Cúc Hương khều Xuyến:
- Lạ quá hén mày?
- Gì lạ?
- Anh chàng lớp trưởng của mình đó! Hắn không thèm mở ra
-đa nhìn trộm con Thục nhà mình nữa mà coi bộ muốn đánh giáp lá cà!
- Tao cũng thấy vậy!
- Xuyến gật đầu
- Hình như hắn chán cảnh
"ngồi núi này trông núi nọ" rồi. Có vẻ như hắn muốn dọn nhà qua ở chung một núi với tụi mình.
Cúc Hương ranh mãnh:
- Cho hắn ở không?
- Tùy con Thục!
- Xuyến chép miệng
- Nó là chủ hộ chứ đâu phải tụi mình!
- Sao mày?
- Cúc Hương hỏi Thục
- Cho lớp trưởng đăng ký không?
Thục phồng má:
- Không.
- Sao mày ác ôn quá vậy?
- Cúc Hương kêu lên
- Đây là đăng ký tạm trú chứ đâu phải đăng ký... kết hôn?
- Tạm trú cũng không!
- Thục vừa nói vừa cười.
Cúc Hương nhìn Xuyến, lắc đầu:
- Hộ khẩu của con Thục đã ghi tên Phong Khê rồi, Hoàng Hòa khó vô nổi. Đành phải cho hắn đi theo con đường xô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!