Phong Khê quả là một anh chàng nhanh nhẩu phát khiếp. Ba ngày sau khi Xuyến gửi tối hậu thư, ba trái ổi tròn trĩnh đã nằm ngay ngắn trong ngăn bàn của Thục.
Khi phát hiện ra lễ vật, Thục không khỏi bỡ ngỡ.
Bất giác nó cảm thấy một nỗi xao xuyến mơ hồ dâng lên trong lòng.
Xuyến và Cúc Hương thì vui vẻ một cách hồn nhiên. Vừa thấy mấy trái ổi, Cúc Hương đã bô bô:
- Tao biết ngay mà! Rõ ràng tay Phong Khê này NTSC con Thục sâu đậm hơn chàng lớp trưởng mình nhiều!
Xuyến gật gù:
- Hóa ra hắn cũng tử tế gớm!
Gả con Thục cho hắn, mình cũng không đến nỗi lo lắng lắm!
- Tao với mày lại còn có ổi ăn dài dài!
- Cúc Hương đề thêm.
- Dẹp tụi mày đi!
- Thục mím môi
- Tụi mày có muốn gả thì tự gả lấy, đừng có kéo tao vô!
- Ôi chao, cái con này!
- Cúc Hương vừa kêu vừa đưa hai tay lên trời
- Hôm trước mày hì hà hì hục gặm ổi của người ta, bây giờ lại giở giọng phủ phàng hả!
- Tụi mày cũng ăn nữa chứ bộ!
- Thục chống chế.
- Nhưng tụi tao ăn là ăn phụ mày! Cũng như mai mốt mày lấy chồng, mày là cô dâu, còn tao với con Xuyến là phụ dâu. Chứ chẳng lẽ trong cái vụ này, đứa nào cũng đóng vai chính, không có đứa phụ, coi sao được!
- Thôi, thôi, tao không nói chuyện với mày nữa!
Miệng mày như loa phát thanh ở ngoài Xa Cảng, ai nói cho lại!
Xuyến hắng giọng chen vô:
- Con Thục không muốn nói chuyện với con Cúc Hương thì nói chuyện với tao!
Thục rụt cổ:
- Tao cũng không nói chuyện với mày! Mày còn ghê hơn con Cúc Hương! Xuyến nghiêm mặt:
- Không nói cũng phải nói! Đây là hỏi cung chứ không phải nói chuyện bình thường! Chuẩn bị tinh thần nghe tao hỏi nè!
Thục chun mũi:
- Hỏi gì hỏi đại đi!
Bày đặt làm mặt hình sự hoài!
Xuyến đập tay xuống bàn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!