Chương 12: (Vô Đề)

Còn lại ba người, Cúc Hương ngó Xuyến:

- Hắn ngoan cố ghê hén mày?

- Ừ.

- Không hiểu sao hắn lại sợ tụi mình dữ vậy!

- Cúc Hương tiếp tục, giọng băn khoăn

- Nếu hắn thú nhận hắn là Phong Khê, tụi mình đâu có ăn thịt hắn!

Ngược lại, mình còn có cảm tình với hắn nữa là khác!

- Cảm tình với ai?

- Thục vụt hỏi.

- Với anh chàng Phong Khê của mày chứ với ai!

- Lại xạo đi!

- Thục trề môi

- Mày với con Xuyến lúc nào cũng hăm he lột da người ta mà bây giờ lại bảo có cảm tình!

- Mày ngốc lắm! Lột da là một chuyện, còn cảm tình là chuyện khác. Hắn nhờ nhỏ em nhét thư vào ngăn bàn để cho tụi mình vào xiếc, cái tội tày đình đó phải trừng trị đến nơi đến chốn.

Nhưng việc hắn cung cấp thực phẩm một cách tận tụy và đều đặn theo yêu cầu của tụi mình, chuyện đó mình phải ghi lòng tạc dạ.

Ông bà chẳng bảo

"Ăn cây nào rào cây nấy" là gì!

Thục bật cười:

- Mày đúng là chỉ quan tâm đến mỗi chuyện ăn uống! Hễ ai ày ăn, dù chỉ một viên kẹo thôi, cũng khiến mày xúc động và nhớ ơn suốt đời!

Cúc Hương thản nhiên:

- Thì sống có tình nghĩa là phải vậy chứ sao! Tao đâu phải hạng người ăn cháo đá bát!

Thục tính chọc Cúc Hương chơi nhưng thấy đối phương đối đáp như vậy, nó chỉ biết ngồi ngẩn tò te. Xuyến ngó Thục, cười hì hì:

- Mày nói không lại cái miệng ăn dầu ăn mỡ của con Cúc Hương đâu. Hoàng Hòa còn bị nó bắt nạt thiếu điều vãi mật, mày ăn thua gì!

- Thôi, đừng nhắc đến hắn nữa!

- Cúc Hương nhăn mặt

- Đồ dám làm mà không dám chịu!

Xuyến thong thả:

- Theo tao, hắn không phải không dám chịu. Có điều hắn lâm vào thế kẹt.

- Thế kẹt?

- Cúc Hương trố mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!