Sắc mặt của Trương Vĩ thật dọa người.
Trương Doanh Doanh sợ hãi khóc ra thành tiếng.
Đàm Ngọc Phân vội lau nước mắt cho Trương Doanh Doanh, oán giận nói:
– Trương Vĩ, anh xem anh kìa, làm con sợ rồi.
Trương Vĩ ôm đầu, không nói nữa.
Sở Thiên Thư cẩn thận giải thích:
– Anh Vĩ, em quả thật không có ý đó, anh và chị dâu chăm sóc em như vậy, em muốn tiếp tục ở đây nữa.
Trương Vĩ ấp úng nói:
– Haizz, Tiểu Sở, không phải anh muốn đuổi cậu đi mà bản thân bọn anh cũng không thể ở đây nữa.
– Hả?
Đàm Ngọc Phân đang ôm Trương Doanh Doanh trợn mắt nhìn Trương Vĩ.
– Trương Vĩ, sao lại thế này?
Trương Vĩ nhìn xung quanh, thấp giọng nói:
– Khu xóm này của chúng ta cũng bị đem đi bán rồi.
Đàm Ngọc Phân lớn tiếng nói:
– Vậy mọi người phải ở đâu đây?
– Em nhỏ tiếng chút.
Trương Vĩ trừng mắt nhìn Đàm Ngọc Phân
– Anh cũng là nghe nói thôi, đừng để mọi người nghe thấy.
Ở trong sân, có vài gia đình cũng đang ngồi đó ăn cơm, tiếng nói của Trương Vĩ khá lớn nên mọi người đều nhìn qua.
Đàm Ngọc Phân kéo kéo ghế, tiến đến trước mặt Trương Vĩ hỏi:
– Anh nghe được từ đâu?
Trương Vĩ nói:
– Ngày hôm qua có xuống dưới nhà máy, trong nhà máy các lãnh đạo đang họp, anh nghe Ngô tổng nói.
– Ngô tổng nào?
– Chính là vị tổng kiến trúc sư trước đó, người mà đeo mắt kính, vừa cao vừa gầy.
– Ừ, ông ta nói như thế nào?
– Lãnh đạo nhà máy họp vào ngày hôm qua, bí thư Quách và trưởng xưởng Lưu thông báo kế hoạch bán lại nhà máy, Ngô tổng phản đối liền bị phê bình, sau khi đi ra anh thấy sắc mặt của ông ta không tốt liền hỏi thăm vài câu, ông ta liền nói với anh.
– Vậy như thế nào lại đem khu xóm này bán luôn vậy?
– Chỗ này của chúng ta chỉ là kí túc xá đơn giản, chỉ mang tính tạm thời, không phải nhà ở lâu dài, không có quyền sở hữu, cũng không có đăng ký, là xây tạm trên miếng đất của nhà máy cho nên cần dỡ bỏ cùng một lúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!