Chương 43: Giương cung bạt kiếm (1)

Vệ Thế Kiệt tửu lượng hơi kém chút, lại không chịu được sự giằng co của Ninh Hinh, dần dần không chịu được nữa.

Nói cười một lúc, Ninh Hinh đột nhiên ngượng ngùng đứng lên, len lén lấy vài tờ khăn giấy, thấp giọng nói:

– Em ra ngoài một chút.

Vệ Thế Kiệt vội đứng lên, ân cần nói:

– Anh đi với em.

Ninh Hinh không để ý tới Vệ Thế Kiệt, đi tới nhà vệ sinh.

Vệ Thế Kiệt làm bộ mặt quái dị với Sở Thiên Thư, vội vàng đi theo sát.

Sở Thiên Thư nhìn bóng lưng của Vệ Thế Kiệt và Ninh Hinh tới ngẩn người, một cô gái áo trắng chạy tới, chỉ vào Sở Thiên Thư thét to:

– Anh Bảo, chính là hắn!

Một người đàn ông cao to cường tráng đứng bên cạnh cô gái ấy, vừa nhìn là biết bạn trai của cô ta, hắn ngậm một cây tăm trong miệng, hỏi:

– Người anh em, chuyện gì vậy?

Sở Thiên Thư ngẩng đầu nhìn lên, là cô gái áo trắng lúc mới vào đụng trúng, vội vàng đứng lên nói:

– Rất xin lỗi, lúc nãy không cẩn thận đụng trúng cô ấy, thật sự xin lỗi.

Anh Bảo lại không buông tha, nói:

– Mày làm váy của cô ấy ướt rồi, nói một tiếng xin lỗi là được sao?

Trong ngọn đèn lờ mờ, Sở Thiên Thư cúi đầu nhìn váy của cô gái áo trắng, bị anh Bảo lay một cái, mắng:

– Mẹ mày, nhìn đi đâu đó?

Sở Thiên Thư không để ý, cười nói:

– Tôi nhìn xem váy bị như thế nào rồi?

Anh Bảo trừng mắt nhìn hắn:

– Mẹ nó! Mày đã làm ướt váy của người ta, giờ còn rất đắc ý đúng không?

Sở Thiên Thư nghển cổ lên nói:

– Có chuyện gì từ từ nói, đừng có hùng hùng hổ hổ như vậy được không?

Anh Bảo trở mặt nói:

– Móa, chửi mày là nhẹ đấy, mày còn không ngoan ngoãn thì bố sẽ đánh mày đấy.

Cô gái áo trắng giật giật anh Bảo một cái, nháy mắt với y.

Anh Bảo quay đầu lại hỏi cô gái áo trắng bên cạnh:

– Kiều Kiều, anh nghe theo em, em muốn như thế nào?

Kiều Kiều nói:

– Anh Bảo, váy này của em là của anh Sảng mua cho em, hơn hai ngàn lận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!