Hướng Vãn Tình vững vàng nắm lấy quyền chủ động, cô mỉm cười nhắc nhở:
– Anh Sở, hiện tại lựa chọn sáng suốt nhất của anh là nhanh chóng khiến cho Vệ Thế Kiệt ngoan ngoãn chấp nhận cuộc phỏng vấn của tôi, cam tâm tình nguyện đem chuyện tình của anh ta công khai cho công chúng.
– Chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng chút nữa không?
Sở Thiên thư vẫn đang cố gắng tìm cơ hội.
– Đây này, còn chưa tính tiền.
– Không có gì để thương lượng nữa hết.
Hướng Vãn Tình tuy rằng vẫn còn ngồi đó bất động, nhưng giọng điệu vô cùng kiên định:
– Nếu như anh cảm thấy khó khăn trong việc tính tiền thì có thể xem xét việc ưu tiên phụ nữ.
Sở Thiên Thư không còn cách nào khác, hắn nâng người lên chuẩn bị gọi phục vụ, chính vào lúc này, việc ngoài ý muốn xảy ra.
Không đợi Sở Thiên Thư lên tiếng, giống như phóng ra pháo ánh sáng, một tiếng pằng vang lên ở cửa ngoài đại sảnh.
Trong quán cà phê, đầu tiên là tiếng dương cầm đột nhiên dừng lại, tiếp đến là vài tiếng gào thét, cô gái trẻ tuổi ở chiếc ghế dài phía trước đột nhiên sợ hãi, phun ra một ngụm cà phê cùng với nước bọt lên đầu lên mặt người đàn ông hói đầu.
Một hồi hỗn độn của tiếng bước chân truyền đến, xen lẫn vài tiếng thét chói tai.
Tầm mắt của Hướng Vãn Tình bị Sở Thiên Thư che mất, cô đứng dậy, nghển cổ lên coi, liền bị Sở Thiên Thư túm xuống.
Người phụ nữ phía trước nhìn ra ngoài dò xét một chút, kêu lên Má ơi một tiếng rồi ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệt núp ở chiếc ghế dài nơi góc phòng, run lẩy bẩy.
Người đàn ông đầu trọc bất chấp mặt và đầu cổ đầy cà phê, cũng co lại, sắc mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào lối ra vào quán cà phê.
Hướng Vãn Tình đẩy Sở Thiên Thư một phen, buồn bực nói:
– Anh tránh ra, tôi là phóng viên, tôi phải làm việc.
Nhưng, hai tiếng nổ mạnh hoàn toàn lấn át tiếng nói của cô.
Đó là hai tiếng súng nổ.
Kèm theo tiếng súng là một giọng nam thô lỗ vang lên trong quán cà phê:
– Tất cả đứng lên cho tao, đứng lên, cút qua bên kia đi! Đm mày chứ, nhanh, đóng cửa lại! Nói với bọn cảnh sát bên ngoài, bọn chúng mà xông vào, tụi tao sẽ lập tức nổ súng.
– Có kẻ cướp!
Sự mẫn cảm của một phóng viên khiến Hướng Vãn Tình ngồi không yên, cô lần nữa đứng lên.
Pằng một viên đạn gào thét bay đến.
– Cô không muốn sống à.
Sở Thiên Thư quên mình nhảy ra, ôm lấy Hướng Vãn Tình, ôm cô gắt gao vào trong lòng, lưng hướng về phía tiếng súng phát ra.
Viên đạn bay xuyên qua đỉnh đầu hai người.
Hướng Vãn Tình dán vào trước ngực của Sở Thiên Thư, một hơi thở đàn ông ập vào mặt, cô mờ mịt cảm thấy hai mắt ướt át, trong lòng run rẩy.
Thử nghĩ, nếu có một người đàn ông không một lời nào vì mình mà liều mạng, cho dù người phụ nữ đó có ý chí sắt đá nhất định cũng sẽ cảm động.
– Đem camera hình cúc áo ra đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!