Chương 37: Nhân cách phân liệt (1)

Vệ Thế Kiệt gần như là con ong bay bướm trôi qua bốn năm đại học.

Tuy nhiên, Sở Thiên Thư kết giao với Vệ Thế Kiệt cũng không phải là vì sở thích tính cách tương đồng mà hợp lại.

Một mặt, gia cảnh của Sở Thiên Thư bần hàn, thiếu khuyết vốn liếng trong chuyện nam nữ yêu đương, mặt khác, Sở Thiên Thư theo đuổi

"Quân tử yêu cái đẹp, cũng cần phải có phong độ, đường hoàng mà lấy", cùng với nguyên tắc tán gái của Vệ Thế Kiệt thì ngược lại.

Đại học năm thứ nhất đó, Vệ Thế Kiệt kua được một cô hoa khôi giảng đường, trong thời gian lên lớp, mang nàng đi ký túc xá để kiểm tra thân thể, bị bạn trai cũ của cô hoa khôi này nhìn thấy, mang theo vài người chặn lại ngay trên giường, Vệ Thế Kiệt thân thể trần truồng chật vật chống đỡ, bị đánh đến kêu cha gọi mẹ rất thảm thiết.

Đúng lúc Sở Thiên Thư nghỉ giữa giờ trở về lấy sách, thật sự nhìn không được, nhất thời kích động xuất thủ tương trợ, đánh đến khiến cho mấy tên lớp trên năm thứ ba mặt mũi bầm dập, trong đó có một tên ăn chơi trác táng yếu ớt, bị thương nhẹ chạy vào bệnh viện, cha mẹ quậy tới trường học.

Trường học đặc biệt tổ chức điều tra, sinh viên bị thương chỉ ra và xác nhận là Sở Thiên Thư ra tay đánh thương người, nhưng, mặc cho bộ phận bảo vệ khuyên bảo thế nào, Vệ Thế Kiệt nhất mực khẳng định tất cả những người bị đánh thương đều là một mình cậu ta làm, chết cũng không thừa nhận có liên quan đến Sở Thiên Thư.

Cuối cùng, tốn mấy ngàn tệ tiền thuốc men, trường học ra thông báo phê bình, Vệ Thế Kiệt một mình ôm hết.

Sở Thiên Thư cảm thấy Vệ Thế Kiệt rất nghĩa khí, liền kết bạn bè thân thiết với cậu ta.

Vệ Thế Kiệt cũng vì vậy mà thanh danh lan xa.

Vừa có tiền, lại có khả năng đánh nhau, loại cao to, đẹp trai, nhà giàu cực phẩm này tự nhiên chiếm được sự ưu ái của phần đông nữ sinh, cuộc sống sung sướng của Vệ Thế Kiệt kể từ đó càng không thể cứu vãn.

Vệ Thế Kiệt thời đại học là cao thủ tán gái, sau khi tốt nghiệp, vì thành tích quá kém, nhân viên công vụ cũng không đậu, nhưng bản chất vẫn như trước phong lưu háo sắc.

Cha cậu ta là phó trưởng ban chỉ huy quân sự khu Bắc Hồ thành phố Thanh Nguyên, nhờ người tìm mối quan hệ, sắp xếp cậu ta vào nơi có lợi ích không nhỏ của thành phố Thanh Nguyên là công ty do đầu tư Thành phố thuộc về doanh nghiệp nhà nước.

Tên khốn này ở trung tâm phát triển kinh doanh làm hai năm mảng phát triển, liền lăn lộn thành Phó trưởng phòng.

Làm quan chính là thực dụng như vậy, doanh nghiệp nhà nước cũng không ngoại lệ.

Có chức vị sẽ có đãi ngộ.

Tính ra, Vệ Thế Kiệt tiền lương, tiền thưởng, phúc lợi đãi ngộ… cộng lại k khoảng một trăm ngàn tệ, lại mua nhà mua xe, khiến Sở Thiên Thư đỏ cả mắt.

Nếu đúng là Vệ Thế Kiệt dựa vào năng lực và thành tích đạt được để lên chức, Sở Thiên Thư cũng không thể nói gì.

Bởi vì phó tổng giám đốc của ban phân công quản lý phát triển ở công ty đầu tư Thành phố, năm trước có đứa con nhập ngũ là cha của Vệ Thế Kiệt giúp đỡ, có qua có lại, Vệ Thế Kiệt mới trở thành Phó trưởng phòng trẻ tuổi nhất ở tổng công ty đầu tư Thành phốnày.

Đến lúc này, cao lớn đẹp trai tuổi trẻ tài cao có nhà có xe, Vệ Thế Kiệt trở thành thứ mà chạm tay vào có thể bỏng trong mắt mẹ của các cô gái trẻ.

Dựa vào những lời khi cậu ta say mà nói với Sở Thiên Thư, ở công ty các cô gái nịnh nọt theo đuổi cậu ta nối liền không dứt, những cô gái được bạn bè người thân giới thiệu mai mối cũng xếp thành hàng dài, hôm nay bà cô mang tới một cô bé, hôm sau ông chú lại cho cậu ta phương thức liên lạc với một cô gái khác.

Bản lĩnh dùng lời ngon tiếng ngọt lấy lòng các cô gái của Vệ Thế Kiệt, Sở Thiên Thư rất là khâm phục.

Tuy rằng, những lời mật ruồi của cậu ta có phần khoa trương, nhưng không thể không thừa nhận, hơn một năm nay, số bạn gái mà Vệ Thế Kiệt nhắc qua còn nhiều hơn so với số cô gái mà Sở Thiên Thư biết ở thành phố Thanh Nguyên.

Dùng chính lời của cậu ta mà nói, thật sự là bận đến chết đi được.

Chạy đến phòng tắm, đánh răng rửa mặt, vọt đi tắm, Sở Thiên Thư sấy khô tóc rồi mới trở lại phòng, điện thoại của Vệ Thế Kiệt lại tới.

Sở Thiên Thư ngắt, cậu ta lại gọi, lại ngắt, cậu ta lại gọi, vô cùng lỳ lợm, rất có bộ dáng không nghe máy thì không xong.

Tiếng chuông

"Hoa đào đóa đóa nở" một lần lại một lần vang lên, khiến cho cô bé Doanh Doanh của nhà Trương Vĩ hấp dẫn chạy qua.

– Chú Sở, mẹ cháu kêu con hỏi chú, trưa nay có ở nhà ăn cơm không?

Doanh Doanh nghiêng cái đầu, cắn cắn móng tay, ngọt ngào cười, hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!