Chương 31: Chật vật chạy trốn (1)

Được lắm, bị người ức hiếp đến tận cửa.

Tề Đại Quang uống đến cao hứng phấn chấn trên mặt không nhịn được, quát lớn:

– Làm gì vậy? Mẹ nó muốn làm gì? Tiểu Triệu, đuổi gã ra ngoài.

Ngay trước mặt của mọi người, trơ mắt nhìn bạn gái bị người ta ức hiếp, thật mất hết thể diện quá!

Nghe Tề Đại Quang nói, Triệu Bình Nguyên giống như ăn thuốc kích thích, nhảy ra ngoài, xông về phía trước hai bước, nhấc chân đá tên béo ngã sấp xuống.

Tên béo say khướt, không hề phòng bị, nằm úp sấp trên mặt đất liền mắng:

– Mẹ nó, con mẹ nhà mày không muốn sống nữa sao, dám đá cái mông của ông.

Triệu Bình Nguyên thừa thắng truy kích, lại đá liên tiếp thêm mấy đá vào tên béo, đá tên béo ra khỏi cửa.

Gã đóng cửa chính ầm một cái, đưa tay đỡ Hoàng Lệ, mắng lên:

– Đồ chó hoang, dám động vào người của tao, ông đá cho chết.

Trong lúc này, Sở Thiên Thư vẫn không động.

Đối nhân xử thế, hắn nắm chắc một nguyên tắc thận trọng, biết người biết ta, an toàn thứ nhất.

Đối với người hiểu biết nhiều như Điền Khắc Minh, có thể không hề cố kỵ mà muốn xử lý thế nào liền xử lý thế đó. Nhưng đối với một người không nắm rõ mọi việc thì tốt nhất là cố gắng giữ tỉnh táo, tận lực hoà giải, nếu không phải bất đắc dĩ thì ngàn lần không nên manh động.

Tề Đại Quang cất tiếng cười to, hét lớn:

– Tiểu Triệu, đá rất tốt! Vẫn là câu nói kia của tiểu Sở, người của ta, là ông trời cũng không được động vào. Ha…

Tiếng cười chưa dứt, cửa phòng một tiếng loảng xoảng bị người đá văng.

Tiếng cười Tề Đại Quang bị nghẹn trong cổ họng, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cửa.

Hai người đàn ông mặc tây phục màu trắng ngăn ở cửa, ở phía sau là tên béo.

Cầm đầu chính là một người trẻ tuổi đeo kính mắt, y u ám nhìn chằm chằm Tề Đại Quang, hỏi:

– Người của anh ông trời không được động vào, vậy người của tôi là có thể tùy tiện động vào hay sao?

Tề Đại Quang vừa thấy tình hình này, lộ ra vẻ kinh hãi.

Người trẻ tuổi nghênh ngang ngồi ở trên ghế sa lon.

Lập tức có một tên áo trắng từ bên ngoài bưng vào một bộ dụng cụ pha trà nghệ thuật, bày ở trước mặt người trẻ tuổi, cung kính rót một chén trà.

Người trẻ tuổi chậm rãi cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, ánh mắt trêu tức mà âm u đánh giá người trong phòng, giống như là muốn bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột.

Một bàn tay Triệu Bình Nguyên che chở Hoàng Lệ, một bàn tay khác nắm lấy chai rượu, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn người tới, bày ra tư thế anh hùng chuẩn bị cứu mỹ nhân.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Tề Đại Quang.

Tề Đại Quang từ trên chỗ ngồi đứng dậy đi tới bên cạnh sô pha, cười ha hả, nói:

– Người anh em này, xin hỏi tên cậu là gì?

Người trẻ tuổi khẽ mỉm cười, nói:

– Tại hạ họ Khổng, tên Nhị Cẩu, đám bạn bè nể mặt tôi thường gọi tôi là Nhị ca.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!