Bởi vì gần như cả ngày Trương Vĩ đều phải trông coi việc buôn bán trong cửa hàng, chỉ bớt thời giờ về nhà ăn cơm, phần lớn buổi tối cũng ngủ ở cửa hàng, Đàm Ngọc Phân cảm thấy dùng cả hai gian phòng thì hơi lãng phí, liền dọn qua hết một phòng, để Trương Vĩ ngoài việc buôn bán thì cho thuê, lấy thêm một khoản bù vào chi phí trong nhà.
Sở Thiên Thư và vợ chồng Trương Vĩ cùng con gái đáng yêu bọn họ chung sống hòa thuận dễ chịu, đôi bên cũng có cảm tình với nhau, cho nên tuy rằng điều kiện của khu ký túc xá có đơn sơ, Sở Thiên Thư vẫn còn ở nơi này đến nay đã hai năm.
Mê man ngủ thiếp đi không biết qua bao lâu, khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Từ phòng rửa mặt trở ra, Trương Vĩ ở trong sân gọi: – Tiểu Sở, sao hôm nay lại dậy trễ như vậy? Qua đây ăn một chút đi.
Trương Vĩ mặc áo ba lỗ và quần đùi, ngồi bên bàn ăn dưới bóng cây uống cháo, vừa uống vừa lắc đầu thổi một chút, nét mặt rất nhàn nhã tự đắc.
– A, anh Vĩ, sao hôm nay anh còn chưa qua cửa hàng? Sở Thiên Thư đáp một tiếng, thuận miệng hỏi.
Trương Vĩ ngẩng đầu nhìn Đàm Ngọc Phân mặc tạp dề đang loay hoay trước sau.
Khuôn mặt Đàm Ngọc Phân đỏ lên.
Sở Thiên Thư ít nhiều cũng có chút hiểu rõ, Trương Vĩ quanh năm suốt tháng trông coi cửa hàng kim khí, một tuần về ngủ với Đàm Ngọc Phân một đêm.
Trương Vĩ mới đầu ba mươi, làm quân nhân trong quân đội vài năm, sau khi xuất ngũ thì trở về ổn định trong nhà máy của bố, thân thể anh cường tráng, đang ở độ tuổi như lang như hổ.
Dáng vẻ Đàm Ngọc Phân trong sáng xinh đẹp, không hề giống mẹ của một đứa bé năm tuổi, bộ ngực vẫn cao ngất đầy đặn, khuôn mặt tròn tròn, đôi chân thon dài, da trắng nõn mịn màng.
Lần đầu tiên Sở Thiên Thư gặp cô lúc đến thuê phòng, cũng đã đoán sai tuổi của cô, còn tưởng cô cũng xấp xỉ bằng mình.
– Doanh Doanh đâu?
Sơ Thiên Thư hoi Trương Vi ngôi ơ đôi diên.
– Đi tiên ba ngoai nó rôi.
Đam Ngoc Phân vưa noi vưa đưa qua cho Sơ Thiên Thư môt chen chao.
Sơ Thiên Thư nhin khuôn măt xinh đep cua Đam Ngoc Phân cươi noi: – Cam ơn chi.
– Cam ơn cai gi? Binh thương câu cung tôn không it tiên vi Doanh Doanh. Đam Ngoc Phân quay ngươi môt cai lai đưa đên trươc măt Sơ Thiên Thư gio banh nương. – Trương Vi biêt câu ngu ca buôi trưa nên cô y nhơ chi lam cho câu môt phân.
Sơ Thiên Thư cươi noi: – Ha ha, nhơ co anh Vi ma em cung đươc ăn ke.
– Ha ha, tiêu Sơ, công viêc co bân không? Trương Vi căn cai banh, nhin Sơ Thiên Thư cươi co chut đen tôi, nhanh chong chuyên đê tai.
Sơ Thiên Thư hơp môt ngum chao noi: – Cung kha tôt, môi ngay đêu co tum lum chuyên, nên cung không chăc la bân hay không bân.
– Hai đêm nay không thây bong dang câu đâu, co chô nao không khoe ha? Đam Ngoc Phân ngôi xuông, lây banh nhôi thêm rau va trưng rôi nhet vao tay cua Sơ Thiên Thư, không quên thân thiêt hoi.
Sơ Thiên Thư câm lây, lăc đâu noi: – Không co chi ơi.
Trương Vi noi: – Ngoc Phân, tiêu Sơ đa lơn rôi, cung nên co viêc cua riêng minh, em đưng nhiêu chuyên qua.
– Chưa lâp gia đinh thi vân la con nit.
Đam Ngoc Phân cươi cươi nhin Sơ Thiên Thư noi. – Tiêu Sơ, quân ao cua câu đa măc đươc hai ngay rôi, trơi năng nong mau bôc mui, chut nưa thay cai khac tôi giăt cho câu.
Sơ Thiên Thư đo măt noi: – Không cân đâu chi, hôm nay em cung không bân gi, đê em tư giăt đươc rôi.
Đam Ngoc Phân lươm hăn môt cai noi: – Câu xem minh kia, con khach sao vơi chi nưa chư. Quân ao cua anh Vi cung chưa co giăt, nhiêu thêm hai bô cua câu cung không lam chi mêt đâu.
Sơ Thiên Thư cam đông vô cung, thuê nha ơ hai năm rôi, Đam Ngoc Phân thât sư đôi đai với hăn như em trai.
Đang noi chuyên thi co môt ngươi đan ông trung niên măt đây râu tư ngoai sân đi vao, trong tay câm theo môt cai tui đây mau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!