Là phụ nữ, cho dù bề ngoài của họ lạnh lùng có cỡ nào, thì sâu trong nội tâm họ đều cất chứa một thứ tình thương mềm mại của người mẹ.
Lời nói của Sở Thiên Thư vô cùng chân thành, Giản Nhược Minh cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ xúc động.
Lời nói kia phát ra từ tận đáy lòng, đã đánh thật sâu vào tâm khí cao ngạo của Giản Nhược Minh, cô dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Sở Thiên Thư, thấp giọng nói: – Thật xin lỗi, Tiểu Sở, tôi hiểu lầm cậu rồi.
Sở Thiên Thư cúi đầu, nhỏ giọng nói: – Chị Minh, là tôi đã quá nóng nảy.
Giản Nhược Minh không hề phản cảm với xưng hô chị Minh này, dường như còn thấy có một chút thân thiết. Cô lắc lắc đầu, nói: – Không, cậu không chỉ nóng nảy, mà còn không thành thật chút nào, từ lúc vào đây, cậu cũng rất giả dối.
Sở Thiên Thư mỉm cười: – Chị Minh, điều này cũng không thể trách tôi được, muốn trách, chỉ có thể trách chị quá xinh đẹp.
Giản Nhược Minh không thèm để ý nói: – Lời nói kiểu này, cậu có thể dùng để lừa gạt Lưu Xuân Na, ở chỗ của tôi thì không có bất cứ hiệu quả nào đâu, vì tôi đã nghe chúng đến phát ngán rồi.
Sở Thiên Thư cãi: – Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nói với chị.
Thế nhưng Giản Nhược Minh căn bản vẫn không cảm kích.
Giản Nhược Minh nghiêm mặt nói: – Tôi nhắc nhở cậu, ở trong quan trường, cậu không có khả năng làm một chính nhân quân tử được, nhưng cậu nhất định phải sắm vai một chính nhân quân tử, hiểu không?
– Chị Minh, tôi hiểu rồi.
Sở Thiên Thư cười đùa nói: – Chẳng qua, nếu như đối mặt một mỹ nữ tuyệt sắc mà còn nhắm mắt làm ngơ, vậy cũng rất không giống một người đàn ông nhỉ?
Giản Nhược Minh cười một tiếng, nói: – Hừ, còn nói nữa, tôi đã bảo cậu, tôi sẽ không để mình bị xoay vòng vòng đâu.
Sở Thiên Thư nghiêm túc nói: – Chị Minh, chị có thể hoài nghi động cơ mà tôi khen ngợi chị, nhưng hẳn là chị nên tôn trọng quyền được nói ra lời thật lòng của tôi.
– Ha ha, tôi không thể không phục sự dẻo miệng của cậu. Giản Nhược Minh lại nợ nụ cười sáng lạn.
Tuy nhiên, nụ cười này chỉ trong giây lát, Giản Nhược Minh nghiêm túc nói: – Thiên Thư, chắc hẳn cậu đã hiểu rõ, tôi vừa được điều về đây không lâu, chỉ là một Phó chủ nhiệm xếp gần cuối, căn bản không ngăn cản được việc cậu Nhập xã ở thôn.
Đối với chuyện này, tôi không có cách nào.
– Không, chị Minh, tôi không ích kỷ như vậy. Sở Thiên Thư cũng thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: – Nếu tôi xem chị như chị của mình, thì bất cứ lúc nào, tôi cũng sẽ không vì việc riêng của tôi bản thân mà gây ảnh hưởng tiền đồ chính trị của chị.
– Không ngờ, cậu còn có tư tưởng giác ngộ cao như vây đấy! Giản Nhược Minh cũng pha trò cười. – Sở Thiên Thư, vậy cậu nhanh chóng về thu dọn chăn nệm, chuẩn bị đến vùng cao nghèo khốn để chịu thử thách đi.
– Ha ha! Sở Thiên Thư đắc ý cười, nói: – Nhưng mà, dường như tôi vẫn còn chút may mắn, thứ hai đi làm, Điền Khắc Minh sẽ chủ động xin đi Nhập xã ở thôn, cần chịu thử thách không phải tôi mà là lão.
– Vậy sao?
Giản Nhược Minh cười mà như không nhìn Sở Thiên Thư, cô học giọng điệu của Điền Khắc Minh nói: – Sở Thiên Thư, cậu không có đầu óc hay bị ngu ngốc đây, nói chuyện vớ vẩn, suy nghĩ viễn vông à.
Hoá ra, khi phụ nữ bình tĩnh lại, cảm xúc hài hước cũng sẽ lập tức tăng lên.
Sở Thiên Thư mỉm cười, hắn rất vui vẻ, cuối cùng cũng thấy được một mặt chân thật đáng yêu mà Giản Nhược Minh giấu phía sau sự lạnh lùng kia.
– Đúng vậy nhỉ, tôi cũng không tin Điền Khắc Minh sẽ có được tinh thần xả thân hy sinh quên mình như thế. Sở Thiên Thư trêu chọc nói.
– Đó chẳng lẽ là vì Chủ nhiệm Quan định bồi dưỡng Điền Khắc Minh, muốn để gã đi tích góp từng vốn liếng chính trị? Nhưng còn chưa nói hết lời, Giản Nhược Minh đã tự lắc đầu: – Không thể nào!
Ủy ban Quản lý Giám sát có thể thêm một người ủy viên lãnh đạo, nhưng tôi hoàn toàn không nhìn ra Chủ nhiệm Quan có ý này, hơn nữa cho dù có tăng thêm đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ không chờ được đến năm sau.
Điền Khắc Minh xảo quyệt như vậy, đừng bảo ngay cả điều này cũng không nhìn ra chứ?
– Chị Minh, chuyện cơ mật cấp cao này tôi làm sao biết được? Sở Thiên Thư lấy điện thoại di động ra, sầm mặt nghiêm trang nói: – Đây là thỏa thuận cá nhân của tôi và Điền Khắc Minh trước khi tôi đến chỗ của chị.
Giản Nhược Minh cười to: – Ha ha, Sở Thiên Thư, tôi thấy cậu không phải là không thành thật một chút đâu, mà là cực kỳ không thành thật, rõ ràng là bịa đặt mà nói y như thật vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!