– Bí thư Phương, ngài thật hay nói đùa. Giản Nhược Minh cũng cười theo, nhưng nụ cười hơi mất tự nhiên một chút.
– Ừ, Tiểu Giản à, tôi không phải đùa giỡn với cô đâu. Ở địa phương sự tình rất phức tạp, điều kiện cuộc sống cũng sơ sài, nếu không hài lòng có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ nói với Phó trưởng ban Lâm, để điều cô quay.
– Cảm ơn Bí thư Phương đã quan tâm, tôi chỉ có một mình, sẽ thích ứng nhanh thôi.
Giản Nhược Minh gật đầu, ra dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt.
Sở Thiên Thư nhìn thấy, âm thầm buồn cười, hoá ra Giản Nhược Minh thích ra vẻ thanh cao, ở trước mặt lãnh đạo lớn cũng sẽ cúi đầu khom lưng.
Phương Văn Đạt nhìn chằm chằm vào Giản Nhược Minh.
Giản Nhược Minh tránh đi ánh mắt của gã, ngẩng đầu dặn dò Sở Thiên Thư: – Tiểu Sở, em vào cắt dưa hấu trong tủ lạnh, mời Bí thư Phương ăn cho đỡ nóng.
Sở Thiên Thư đứng dậy đi vào nhà bếp, đem dưa hấu cắt xong, đưa tới sô pha bên cạnh trên bàn trà, cười nói: – Bí thư Phương, mời dùng.
Phương Văn Đạt tựa vào ghế sa lon, ngay cả mí mắt cũng không thèm động một cái.
Rất rõ ràng, sự hiện diện của Sở Thiên Thư khiến Phương Văn Đạt vô cùng không vui, bầu không khí có chút lúng túng.
Giản Nhược Minh đương nhiên nhìn ra được điều này, liền nói: – Tiểu Sở, cậu không còn việc gì ở đây nữa, cậu đem mấy cái thùng trên ban công đến thư phòng đi, giúp tôi thu dọn đồ đạc bên trong lại một chút.
Sở Thiên Thư bê thùng giấy từ ban công đến thư phòng, lót mấy tờ báo trên sàn nhà, đặt thùng giấy nhỏ xuống, xé mở lớp đóng gói bên ngoài, trong thùng giấy tất cả đều là giày nữ, từng đôi được đặt ngăn nắp, có giày bệt cùng giày cao gót, còn có vài đôi dép lê không cùng loại.
Sở Thiên Thư cũng không biết nên đem những đôi giày này để vào đâu, liền cầm một đôi đong đưa, vểnh tai nghe lén động tĩnh bên ngoài.
– Bí thư Phương, mời ngài ăn dưa hấu.
Giản Nhược Minh đưa một miếng dưa hấu tới tay của Phương Văn Đạt.
Phương Văn Đạt nhận lấy, cắn mấy miếng, nghiêm mặt nói: – Tiểu Giản, tôi vân con muôn phê bình cô đấy, ở Ủy ban Quản lý tỉnh làm rất tốt, việc điều chỉnh cán bộ năm nay trước mắt là có thể thăng lên cấp Cục trưởng, còn được điều chuyển ngang đến Ủy ban Quản lý thành phố Thanh Nguyên, cô việc gì mà phải đến nơi này?
– Bí thư Phương, tổ chức bên trên có sắp xếp, tôi chỉ đành tuân theo thôi.
– Ha ha, tôi nghe Phó trưởng ban Lâm trong Ban Tổ chức Tỉnh ủy nói, hình như là cô chủ động yêu cầu đến mà. Phương Văn Đạt xoa xoa tay, lộ ra nụ cười đắc ý.
Trên gương mặt Giản Nhược Minh chợt lóe lên sự mất tự nhiên.
– Bí thư Phương, trước đó ban Tổ chức lãnh đạo có hỏi qua ý kiến của cá nhân tôi, tôi nghĩ, đến địa phương này sẽ có thêm được kiến thức, cũng không phải là chuyện gì xấu.
– Ha ha, Tiểu Giản, cô suy xét như vậy cũng không phải là không hợp lý, ở nơi này học hỏi một chút, không gian tương lai phát triển sẽ lớn hơn nữa.
Phương Văn Đạt theo thói quen bắt chéo chân, nhưng dường như cảm thấy không ổn, lập tức lại buông xuống, nói: – Vừa đúng lúc, Quan Hạo Vũ cũng sắp đến lúc rồi, có cái gì cần giúp đỡ trong công việc này, cô không cần khách khí với tôi, chỉ cần nói một câu thôi là được.
– Nhất định, nhất định rồi.
Giản Nhược Minh đưa cho Phương Văn Đạt một chiếc khăn tay.
Phương Văn Đạt nhân cơ hội bắt được tay của Giản Nhược Minh.
Giản Nhược Minh ngọ nguậy tay, nhưng không rút tay ra được.
– Sở Thiên Thư, chỉ có một cái thùng mà sao cậu còn chưa sắp xếp xong? Dưới tình thế cấp bách, Giản Nhược Minh hướng về phía thư phòng lớn tiếng nói.
Sở Thiên Thư vội vã chạy đến, liền thấy Phương Văn Đạt buông lỏng tay của Giản Nhược Minh ra.
Giản Nhược Minh đỏ bừng mặt, quát lớn: – Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau qua dọn vỏ dưa đi?
Sở Thiên Thư không hiểu vì sao lại bị quát, nén giận trong lòng, lại chẳng thể biện bạch, đành phải rầu rĩ không vui mà từ từ dọn dẹp trà và vỏ hạt dưa trên bàn, ném vào thùng rác trong phòng bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!