Chương 20: Lãnh đạo như vậy

Không hổ danh là lãnh đạo, xem xét vấn đề sâu sắc, sắp xếp công việc rõ ràng hợp lý.

Khi nói chuyện, Giản Nhược Minh đã cởi chiếc tạp dề ra, đi vào phòng ngủ mặc cái váy liền, lúc ra ngoài, thuận tay đưa cho hắn cái khăn cô cầm lấy cái túi nhỏ treo trên cửa, vừa đổi giầy vừa thúc giục: – Tiểu Sở, nhanh lên, tắm xong chúng ta ăn cơm.

Giản Nhược Minh vừa ra khỏi cửa, hắn liền cầm lấy cái khăn tắm đi vào nhà vệ sinh.

Vừa bước vào, cái hắn nhìn thấy đầu tiên là cái áo bra hoa đào hồng vừa nãy, bị vất trên cái giá nhựa treo quần áo chuyên dụng, ngoài ra bên cạnh còn treo một cái quần lót tơ tằm màu trắng.

Sao mọi người đều dùng kiểu nội y này nhỉ.

Chẳng nhẽ đây là mốt của năm nay à. Hắn không chịu nổi cầm lấy cái bra hoa đào hồng lên, xem kĩ một lượt, bằng trực giác chắc là to hơn của Lưu Xuân Na, nhỏ hơn của Đỗ Vũ Phi.

Vừa ra đến cửa, hắn dừng lại, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ xấu xa, thầm nghĩ: – Không biết Giản Nhược Minh thấy mình cầm nội y của cô ta sẽ nghĩ gì nhỉ?

Hắn cười, rồi để cái bra hoa đào vào chỗ cũ, cởi hết quần áo, đối diện với gương mà thưởng thức cái thân hình cường tráng, sau đó mở vòi nước bắt đầu tắm.

Sao cô ta lại vội vàng thế nhỉ?

Lại quên mang đồ lót đi nữa. Hắn thầm nghĩ, hắn biết thái độ cô ta quay ngoắt 180 độ như vậy, nhất định là bởi vì cuộc điện thoại kia làm cô ta không vui.

Hắn cẩn thận lấy ra chút sữa tắm và dầu gội từ trong một đống lọ, từng chút từng chút xoa lên đầu, cơ thể, sau đó nhắm mắt, đứng dưới vòi nước, tận hưởng cảm giác dễ chịu mà dòng nước ấm xả vào da thịt.

Cạch. Tiếng đóng cửa truyền đến bên ngoài nhà vệ sinh.

Chắc cô ta về rồi.

– Sao chưa tắm xong thế? Cô đứng ngoài nhà vệ sinh, nói vọng vào: – Đừng tắm nữa, nhanh thay quần áo rồi ăn cơm.

Hắn đóng vòi nước, mở khóa cửa nhà tắm nhận lấy túi giấy mà Giản Nhược Minh đưa cho.

Mở ra xem, bên trong là một bộ đồ ngủ thông thường màu xanh ca rô, còn có một cái quần lót nam màu trắng.

Hắn lau nước trên người, mặc quần lót, cảm thấy hơi chật, rồi thay áo ngủ, rồi mở cửa.

Giản Nhược Minh đang bê đồ ăn từ trong bếp ra, nghe thấy tiếng động lại ra lệnh: – Lau nền nhà đi, lấy nước lau sạch.

Nhanh đi.

Hắn đi ra từ nhà vệ sinh vừa đi vừa ngửi, vừa nhìn thấy bàn ăn trong phòng khách đã đặt sẵn ba đĩa thức ăn, lại ngậm ngùi nuốt mấy hớp nước bọt.

Đĩa thứ nhất là món trứng sốt cà chua, món ăn gia đình đơn giản nhất, nhưng màu vàng đỏ xen vào nhau, hương sắc vẹn toàn; đĩa thứ hai là cá chiên, vừa nhìn thấy màu vàng óng đó, là có thể cảm thấy mùi vị xốp giòn; đĩa thứ ba là rau xào, nước trong veo, tuy chỉ là một món chay nhưng mà hương vị làm cho con người ta thèm nhỏ nước miếng.

Hắn đã đói đến mức tâm dán sau lưng, nhìn thấy ba đĩa thức ăn màu sắc hương vị trọn vẹn kia, chỉ hận không thể ngay lập tức ngồi xuống ăn mấy bát tô.

Tuy nhiên, cô ta vẫn còn bận trong nhà bếp, hắn vẫn còn phải cố nuốt nước bọt khỏi trào ra, giả bộ lịch thiệp, là người có văn hóa, hỏi: – Chủ nhiệm Giản, có cần giúp gì không thế?

– Không cần đâu.

Cô ta giọng điệu cứng rắn, không có chút gì là giống nữ chủ nhà mời khách ăn cơm.

Hắn đành phải lưỡng lự đứng trong phòng khách, chịu đựng sự hấp dẫn của món ăn, quan sát căn phòng một chút.

Đây là căn hộ có một phòng khách hai phòng ngủ, diện tích sử dụng khoảng 80 mét vuông, cả phòng lấy màu trắng pha xanh nhạt làm tông màu chủ đạo, lúc này đang là đầu mùa hạ, ngoài trời ánh nắng rực rỡ, màu sắc trong nhà dường như làm giảm đi sức nóng của đất trời, làm con người ta ngập trong gió xuân, tinh thần sảng khoái.

Lúc trước thuê phòng, hắn và mấy người ở khoa tổng hợp cũng đã đến đây, căn phòng trống không bụi bay đầy nhà, sơ sài không có gì, nơi đây sau khi vào tay Giản Nhược Minh chẳng bao lâu, liền rực rỡ hẳn lên, biến thành nơi thoải mái dễ chịu, hợp lòng người.

Hắn không khỏi thốt lên, quả thật là nơi ở do con người.

Giản Nhược Minh lại chuyển từ trong bếp ra một đĩa súp trứng trộn rong biển, đặt ở giữa bàn ăn, cô ta nhìn hắn mấy cái, lại nhìn ra phía cửa nói: – Ngồi xuống ăn thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!