Một đóa hoa đào chợt hiện lên đau nhói trong mắt hắn, một dòng nước ấm xông lên khóe mắt.
Lưu Xuân Na rút chiếc khăn ra, cẩn thận bỏ trên chiếc tủ trên đầu giường, sau đó trở mình, mềm nhũn nằm vào lòng hắn, ôm chặt cổ hắn không buông, rúc đầu vào ngực hắn, ngượng ngùng hỏi: – Chàng ngốc, biết tại sao rồi chứ?
Hắn ngơ ngác nhìn đóa hoa đào trên tấm khăn vuông, ấp úng nói: – Xin lỗi, anh không biết đây là lần đầu tiên của em.
Ngón tay Lưu Xuân Na nhẹ nhàng đưa đẩy trên ngực hắn lầm bầm hỏi: – Anh có sướng không?
– Ừ, anh rất sướng, còn em thì sao? Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai cô, trong lòng dâng lên niềm thương tiếc, tất nhiên hắn sướng không phải vì vừa qua đợt khoái hoạt ngắn ngủi mà là vì chiếm được cái ngàn vàng của cô.
– Em không sướng, Lưu Xuân Na liếc nhìn Hắn một cái, u oán nói: – Em nghĩ, anh cũng không thật sự sướng.
Hắn như bị điểm trúng huyệt đạo, ngây ra.
Cô ấy dâng hiến lần đầu tiên cho Hắn, bản thân lại không làm cho cô ấy sung sướng, quả thật là đáng xấu hổ.
Trầm ngâm hồi lâu, Lưu Xuân Na cắn môi, thanh âm như tiếng muỗi: – Nếu có thể, chúng ta làm lại lần nữa.
Thế nhưng âm thanh đó lọt vào lòng Hắn giống như tiếng sấm giữa trời quang.
Hắn thật sự muốn phát điên, thâm tình nhìn cô.
Đôi mắt cô tràn ngập xuân tình, trên da hiện ra một lớp màu đỏ nhạt.
Hắn cảm thấy trong người gì có cái gì đó xông xáo, tạo thành một luồng mãnh liệt, hắn muốn luồng sức mạnh đó bùng nổ để có thể đưa cô lên đỉnh điểm khoái lạc.
Hơi thở của hắn càng lúc càng dồn dập, trở mạnh người, một lần nữa đè lên người Lưu Xuân Na.
Cô phát ra một tiếng rên nhẹ, phối hợp với hắn tạo nên tiết tấu trầm bổng.
Hắn công kích mãnh liệt, động tác càng ngày càng mạnh mẽ.
Cô hai tay ôm chặt sống lưng hắn, móng tay bấu chặt vào da.
Hắn cảm thấy đau, động tác đã bắt đầu nhẹ nhàng lại, sau đó càng làm càng nhẹ nhàng, hai tay hắn chống xuống giường, vừa hành động vừa ghé sát tai cô hừ nhẹ: – Anh muốn đưa em lên đỉnh điểm khoái lạc.
Lưu Xuân Na không đáp lời, dùng tiếng rên rỉ đáp lại. Biên độ động tác của hắn mỗi lúc một lớn hơn, cơ thể cô cũng run rẩy nhanh hơn, trong giây phút hắn tiến hành công kích, cô phát ra tiếng nức nở, một lần nữa dùng lực ôm lấy lưng hắn, toàn thân căng phồng như cây cung, ngẩng đầu cắn vào vai hắn.
Hắn dừng lại nói:
– Đừng cắn, anh muốn nghe em kêu.
Cô lắc đầu, từ mũi phát ra những tiếng ư ử.
Hắn dịu dàng nói: – Thả lỏng ra đi.
Cô thả lỏng ra xong, mệt mỏi nói: – Anh muốn cho cả khách sạn đều nghe thấy sao?
Hắn nói: – Nge thấy thì nge thấy.
Cô nói:
– Anh muốn em xấu hổ chết hả?
Hắn nói: – Không, mà muốn cho những người nghe thấy ngưỡng mộ chết.
Lưu Xuân Na gật gật đầu, giống như con chim nhỏ bị chấn động, không ngừng run rẩy, kêu nhẹ.
Hắn giống như con ngựa hoang trên thảo nguyên, hưng phấn rong ruổi, còn những tiếng kêu nhẹ của cô lại như chiếc roi da không ngừng thúc giục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!