Chương 13: Một cái ôm

Điểm này, tinh tế như Lưu Xuân Na đương nhiên là cảm nhận được. Có thể ở chung với một người giống như

"Cậu có chịu gả cho tôi hay không?" hay đủ loại đùa giỡn trai gái, khẳng định là không có một chút lửa tình yêu nào.

Đây là cái gì?

Thừa cơ lợi dụng? Mới vừa rồi bọn họ nói chuyện cùng nữ bác sĩ, cô nói không phải bạn gái của mình!

"Ai, Sở Thiên Thư à Sở Thiên Thư, quân tử háo sắc, huống chi lại có câu như này: không thể bởi vì giúp người ta mà có thể có suy nghĩ không an phận như thế."

Trong nội tâm có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, kéo hắn đang trong ảo tưởng trở về thực tế.

Nghĩ tới đây, Sở Thiên Thư quyết định vứt suy nghĩ đen tối qua một bên, mau đưa Lưu Xuân Na về nhà.

– Kiên nhẫn chút, tôi đi gọi xe. Sở Thiên Thư cố gắng đỡ ngang Lưu Xuân Na, mượn cơ hội này làm cho hai cơ thể có khe hở một chút.

– Anh Thiên, ôm chặt tôi, tôi lạnh!

Lưu Xuân Na bắt đầu nỉ non.

– Lạnh sao? Sở Thiên Thư lại càng hoảng, sờ trán Lưu Xuân Na.

Rõ ràng nóng đến đổ mồ hôi, làm sao lại lạnh được chứ?

– Đừng buông tay, ôm chặt tôi. Lưu Xuân Na lại nói thêm một câu.

– Không sao đâu, về nhà là tốt ngay thôi.

Sở Thiên Thư muốn đỡ Lưu Xuân Na ngồi sang một bên.

Lưu Xuân Na dựa vào, bất động, âm thanh nghe rất đáng thương: – Anh Thiên, nhà của tôi ở tầng bảy, nhất định là không bò lên nổi đâu.

– Tôi có thể cõng cô lên.

Sở Thiên Thư quyết định biện pháp.

– Anh… Lưu Xuân Na nóng nảy, ngước lên nhìn Sở Thiên Thư, nước mắt cũng muốn chảy ra luôn: – Anh Thiên, anh thực sự coi thường thôi như thế này sao?

Sở Thiên Thư tiếp tục giả ngu: – Cô cuối cùng là muốn thế nào vậy?

Lưu Xuân Na khẽ cắn môi, rất kiên quyết nói: – Tôi muốn làm người của anh.

– Điều này… Sở Thiên Thư ngây người, nhưng hắn lập tức nói tiếp: – Xuân Na, đừng như vậy, tôi nói như vậy chẳng qua là để dọa tên Điền trọc kia thôi.

Sở Thiên Thư cũng không suy nghĩ bình tĩnh được, hắn nghĩ:

"Nếu lúc này, mình mượn cơ hội đoạt lấy Lưu Xuân Na, vậy về bản chất thì có khác gì hành động của tên Điền trọc đê tiện vô sỉ kia? Đơn giản thì tên Điền trọc kia chỉ dựa vào quyền chức, bản thân mình lại lợi dụng sự cảm kích mà thôi."

Cũng không phải là Sở Thiên Thư không có khát khao thể xác của con gái, nhưng mà trong lòng hắn đặc biệt rõ ràng, sự chủ động của Lưu Xuân Na không phải là tình yêu mà là sự báo đáp.

Lưu Xuân Na giãy khỏi tay của Sở Thiên Thư, khàn giọng nói: – Sở Thiên Thư, tôi biết, anh muốn làm một chính nhân quân tử, không muốn bởi vậy mà áy náy cả đời với tôi. Thế nhưng anh biết không?

Tôi vì anh vứt bỏ tương lai, rời khỏi thành phố, tôi khiến anh vì tôi mà áy náy cả đời thì trong lòng tôi dễ chịu sao?

– Xuân Na, tôi giúp cô thật không có ý này đâu.

Sở Thiên Thư còn muốn giải thích.

Lưu Xuân Na mạnh mẽ đẩy Sở Thiên Thư ra, ngồi vào ghế ở ven đường, trên mặt ửng đỏ, hai mắt khép hờ, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!