Chương 12: Thiên sứ áo trắng

Nói đến đây, Lưu Xuân Na nhìn Sở Thiên Thư một chút, còn nói: – Đây là Trưởng phòng Mỹ trước lúc hết giờ làm, trong phòng vệ sinh lén nói cho tôi biết, nói còn chưa có quyết định sau cùng, phải đợi thứ hai tuần tới Chủ nhiệm Quan đến, tổ chức cuộc họp tổ Đảng mới có thể báo lên.

Sở Thiên Thư nói: – Cái này đã quyết định rồi, họp tổ Đảng chỉ là hình thức mà thôi.

Mặt Lưu Xuân Na đỏ lên, nhỏ giọng nói: – Thiên Thư, xin lỗi, là tôi liên lụy đến anh.

Sở Thiên Thư khoát tay nói: – Xuân Na, không liên quan đến cô, là tên Điền trọc kia khinh người quá đáng.

Ánh mắt Lưu Xuân Na có phần mơ màng, hồn vía trên mây.

Sở Thiên Thư suy nghĩ một chút vẫn nên nhắc nhở: – Xuân Na, bất kể tôi có đi hay không thì chính cô phải cố bảo trọng, đừng một mình đi gặp gỡ đàn ông có tâm tư không đứng đắn nữa.

Lưu Xuân Na nói: – Không sao, tôi dám bảo đảm, Điền Khắc Minh hắn không dám đâu.

– Vì sao?

– Tôi là người của anh cơ mà? Lưu Xuân Na nói, dịch đến bên cạnh Sở Thiên Thư một chút, đầu lệch qua bả vai của hắn, một dáng vẻ chim nhỏ nép vào người.

Sở Thiên Thư vỗ vỗ đầu của cô, cười nói: – Đó là tôi dọa tên Điền trọc thôi, cô còn tưởng thật hả?

Lưu Xuân Na ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt.

Nhìn một lúc lâu, có vẻ Sở Thiên Thư không giống dáng vẻ đùa giỡn, vẻ mặt của Lưu Xuân Na hơi thất vọng, nói: – Thiên Thư, tôi hiểu rồi, chỉ có điều vẫn phải cảm ơn anh.

Lúc đang nói chuyện, taxi đã đến cổng bệnh viện Nhân dân đệ nhất của thành phố.

Vừa ta khỏi taxi, Lưu Xuân Na đã nói: – Thiên Thư, thôi đi, chân tôi hình như không sao rồi.

Sở Thiên Thư không tin, nói: – Không thể nào, mới vừa rồi cô còn nói rất đau mà.

-Thật là không sao rồi.

Lưu Xuân Na đi mấy bước, nhìn qua hình như là không đau đớn như lúc nãy nữa.

Lưu Xuân Na lắc một cái bày ra dáng vẻ thoải mái, đèn đường nghiêng nghiêng chiếu trên người cô, đường cong bên hông cũng hoạt bát sinh động, mang đến một cảm giác khá thú vị.

– Đến đây đi, khám qua một chút!

Sở Thiên Thư vẫn không yên tâm, mạnh mẽ đỡ Lưu Xuân Na vào bệnh viện.

Vào cửa phòng khám, Sở Thiên Thư mới nhìn rõ, trên mặt của Lưu Xuân Na có một dấu tay hồng hồng.

Hách Sảng tiên tiểu tử này ra tay quá ác rồi.

– Sao vậy? Khám bệnh là một nữ bác sĩ đeo khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt to long lanh của cô ấy, cô ấy trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Thiên Thư, trách cứ: – Đường đường là một tên đàn ông có lời không thể nói chuyện được hay sao, xuống tay nặng như vậy!

Có oan không cơ chứ! Cô ta vậy mà lại cho là Sở Thiên Thư đánh Lưu Xuân Na.

Sở Thiên Thư đương nhiên muốn giải thích rõ: – Bác sĩ, tôi…

– Tôi cái gì mà tôi, đánh phụ nữ còn ra cái thể loại gì. Nữ bác sĩ trong đôi mắt to đẹp tràn đầy sự tức giận, cô ta còn trừng mắt với Sở Thiên Thư, viết tờ hóa đơn ra đưa cho hắn lạnh lùng nói: – Đóng tiền đi.

– Không phải, tôi nói…

Nữ bác sĩ lần nữa cắt đứt lời hắn:

– Nói cái gì mà nói? Một tên đàn ông không biết quan tâm đến con gái, như thế nào đi nữa cũng không thể ra tay như thế.

Sở Thiên Thư hết chỗ nói, vô tội nhìn Lưu Xuân Na một cái, nhận lấy hóa đơn, xoay người đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!