Chương 11: Xoay chuyển càn khôn (2)

Giản Nhược Minh vẫn không yên tâm, lại dặn dò: – Được, đừng quá sớm, tỉnh hẳn hẵng đến.

Sở Thiên Thư thở phào nhẹ nhõm một cái, rồi lại dặn dò Trịnh Tiểu Mẫn, đừng nói chuyện hôm nay cho bất cứ ai, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, sau này đừng nghe và tin lời lừa gạt của ông ta, nhất định phải học cách bảo vệ mình.

Trịnh Tiểu Mẫn rưng rưng nước mắt mà đồng ý.

Bước ra từ trụ sở làm việc, Sở Thiên Thư trải qua những phiền muộn của hai năm, không chỉ ra sức trừng trị Điền Khắc Minh, mà còn cứu mình ra khỏi vận đen đi đày, tâm trạng thoải mái cực độ. Xem thời gian, đã hơn tám giờ, hắn vẫn chưa ăn tối, hắn chạy xe thẳng đến phố Phong Tình.

Phố Phong Tình là con phố với những món ăn vặt nổi tiếng nhất của thành phố Thanh Nguyên, các món ăn vặt của các nơi trên cả nước đều có thể ăn được tại con đường này, hơn nữa giá cũng rất rẻ.

Chính vì thế, mỗi tối cả con phố Phong Tình nghẹt kín người, việc buôn bán sôi động có thể kéo dài đến hai ba giờ sáng.

Sở Thiên Thư đến nơi vẫn chưa muộn, hắn tìm gian hàng tương đối gần tuyến đường chính để ngồi, gọi mấy món và ba chai bia, hắn ăn rất ngon miệng.

Không lâu sau, người trên phố Phong Tình càng ngày càng đông.

Các quầy hàng xung quanh chật kín người.

Chơi oẳn tù tì uống rượu, tiếng gọi bạn bè liên tục vang lên, cả tuyến phố vô cùng náo nhiệt, tiếng người nói ồn ào.

Tửu lượng của Sở Thiên Thư rất cao, uống bia cũng gần giống như uống nước, hơn nữa hắn còn đấu mồm với Điền Khắc Minh tầm một tiếng nên cũng rất khát, cho nên sau hơn nửa tiếng, dưới chân hắn đã đặt 5 vỏ chai bia.

Đang ăn uống say sưa, đột nhiên, tiếng cãi nhau từ xa xa truyền tới.

Cãi nhau cũng là cảnh đặc sắc của phố Phong Tình, một đêm thường không dưới ba vụ.

Người giống như Sở Thiên Thư, tự rót tự uống thì rất hiếm thấy ở đây, đa phần đều là gọi bạn bè tụm năm tụm ba, mọi người ngồi xung quanh cùng nhau ăn uống, có người không kiềm được đã uống nhiều, chen chúc đụng nhau, lời nói không hợp, thái độ không đúng.v.v. đều có thể dẫn đến cãi nhau, may mà bên trong đám đông đó luôn có mấy người tỉnh táo.

Sau khi cãi mấy câu, người kế bên khuyên, cũng không xảy ra gì, ngồi xuống tiếp tục uống.

Nghe âm thanh, người đang cãi vã hình như là một nam một nữ.

Cảnh tượng này đa phần xảy ra với những cặp yêu nhau, thường là con gái ghét con trai uống nhiều, hoặc là nói sai, hoặc là đánh nhau. Con gái thì chửi mắng người con trai trước mặt mọi người.

Tuy nhiên, hôm nay dường như có chút khác thường, tiếng của con trai tương đối to, tiếng của con gái ngược lại rất nhỏ.

Sở Thiên Thư ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đang cãi nhau, nhìn xa xa không rõ lắm, cảm thấy hình dáng của người con gái đó có chút giống Lưu Xuân Na, đang tranh cãi với người con trai cao gầy chuyện gì đó.

Sở Thiên Thư cũng không để ý, Lưu Xuân Na là người bản xứ điển hình, trong thành phố Thanh Nguyên con gái giống cô ấy thực sự rất nhiều.

Một mình hắn lại uống hai ly, tiếng tranh cãi ngày càng to, Sở Thiên Thư không khỏi nhíu mày, nơi đông người thế này, sao lại liên tục cãi nhau vậy chứ? Thế là hắn ngước cổ lên nhìn qua hướng đó, người con trai cao gầy đang lôi kéo người con gái.

Lôi kéo như vậy, Sở Thiên Thư đã nhìn thấy rõ, người đang cãi vã lôi kéo nhau quả nhiên là Lưu Xuân Na, hơn nữa người con trai đó ra tay hơi mạnh.

Sở Thiên Thư không vui, một người to lớn sao không biết ngại mà đi ra tay với một cô gái chứ?

Hắn đứng lên muốn qua đó nhưng bị bà chủ kéo lại, bà ấy tươi cười nói: – Đại ca, thanh toán xong rồi hẵng đi chứ?

Sở Thiên Thư lấy ra một tờ tiền đưa cho bà ấy, nói: – Khoan đừng thối tiền, giữ chỗ cho tôi, người cãi nhau là bạn tôi, tôi đi khuyên xem rồi quay lại uống tiếp.

Bà chủ nhận tiền và không nói gì nữa.

Khi Sở Thiên Thư và bà chủ nói chuyện, Lưu Xuân Na bị người con trai đó kéo đến dưới bóng cây chỗ lối ra của phố Phong Tình, có hai chiếc xe đang đậu ở đó, người con trai đó hình như muốn kéo Lưu Xuân Na lên xe, Lưu Xuân Na không nghe, mấy lần muốn thoát khỏi nhưng đều bị người con trai đó kéo lại, một cánh tay đang sờ soạn trên người cô ấy.

Lưu Xuân Na vừa tức giận vừa khẩn trương, cố gắng đẩy người đàn con trai đó ra.

Người con trai đó nổi trận lôi đình, giơ tay tát Lưu Xuân Na một cái.

Lưu Xuân Na lảo đảo thiếu chút nữa té lăn xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!