Chương 10: Xoay chuyển càn khôn (1)

Thấy thế, Điền Khắc Minh cười một tiếng quái dị, móc điện thoại ra, mở chức năng quay phim, đắc ý nói: – Tao có thể quay lại, rồi chiếu bên trong nội bộ văn phòng, để mọi người xem biết, kẻ nào mà đối địch với Điền Khắc Minh ta thì có kết cục gì.

Ha Ha!

Mẹ kiếp quá nham hiểm!

Điền Khắc Minh nói xong, giơ điện thoại lên, đợi Sở Thiên Thư quỳ xuống dập đầu nhận tội.

Sở Thiên Thư lạnh lùng cười một cái, cũng lấy điện thoại ra, nói: – Chủ nhiệm Điền, chỗ tôi có đoạn video, có phải cũng có thể chiếu trong hội nghị nội bộ hay không. Nói xong hắn ấn mấy cái để mở đoạn video lúc vừa quay ra, sau đó giơ điện thoại lên trước mặt Điền Khắc Minh.

Có hình ảnh có âm thanh, không dễ dàng để Điền Khắc Minh chống chế nữa.

Điền Khắc Minh nhìn thẳng vào mười mấy giây, tinh thần bấn loạn, giọng điệu nhũn ra, van xin: – Tiểu Sở, đừng mở nữa, hay là chúng ta đến văn phòng nói chuyện đi?

Sở Thiên Thư ấn phím ngừng, cười ha ha rồi nói: – Chủ nhiệm Điền, không đợi tôi dập đầu cho ông hả?

Lời nói vừa dứt, bụp một tiếng, Điền Khắc Minh quỳ ngay ngắn trước mặt Sở Thiên Thư, van xin: – Tiểu Sở, tôi xin dập đầu cậu.

Sở Thiên Thư ngồi xuống ghế sô pha, rồi nhìn chằm chằm ông ta và nói từng chữ: – Ông không cần dập đầu với tôi, ông nên đi dập đầu trước Trịnh Tiểu Mẫn và cha mẹ của cô ấy.

– Tiểu Sở, cậu muốn gì tôi đều cho cậu.

Tiền, cậu muốn bao nhiêu, ba mươi nghìn? Hay năm mươi nghìn? Tôi có thể cho câu. Điền Khắc Minh nói.

– Khỏi đi mẹ kiếp, nếu có người bỏ ra năm mươi nghìn để chơi vợ ông và con gái ông, ông chịu không? Sở Thiên Thư nghe Điền Khắc Minh nói, cảm thấy thực sự rất vô liêm sỉ, rồi tung một cú đá khiến ông ta lăn ra đất.

– Tiểu Sở, tôi không phải người, tôi là súc sinh.

Tôi van xin cậu tha cho tôi đi. Điền Khắc Minh giãy dụa và tiếp tục quỳ xuống, vừa chửi vừa tự tát một cái tát to vào miệng lão ta.

Trong lòng lão ta biết rất rõ, chỉ cần Sở Thiên Thư giao đoạn video này cho bộ ngành kiểm tra kỷ luật, danh dự vứt đi thì không cần nói, vị trí Chủ nhiệm chắc chắn không giữ được, cả đời này cũng coi như xong.

– Không được!

Sở Thiên Thư thẳng thừng từ chối. – Đi đồn công an hay là đi Ủy ban Kiểm tra kỷ luật, ông tự chọn đi?

Điền Khắc Minh vừa nghe thấy thì sắc mặt trắng bệch, tiếp tục tỏ ra đau khổ mà van xin: – Tiểu Sở, tôi xin cậu, cậu đại nhân không chấp nhất kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho tôi lần này đi, tôi sẽ đi nói với lãnh đạo không để cậu phải đi Nhập Xã ở Thôn, tôi còn đề bạc cậu là Trưởng khoa khoa tổng hợp, không, Phó chủ nhiệm văn phòng, được không?

Sở Thiên Thư lạnh lùng cười mà nói: – Hứ, bố mày không thèm.

Điền Khắc Minh thấy Sở Thiên Thư kiên quyết không nhẹ tay, liền bò qua ôm lấy hai chân của Sở Thiên Thư, tự tát vào miệng, cả người ông ta run rẩy, quỳ dưới đất khóc than chảy nươc mắt: – Tiểu Sở, con gái tôi còn nhỏ, sức khoẻ của mẹ cũng không tốt, nếu tôi xong đời, cái gia đình tôi cũng xong đời với tôi luôn, tha cho tôi lần này đi, tôi xin cậu!

Sở Thiên Thư thấy Điền Khắc Minh đang ngồi dưới chân, cảm thấy vừa đáng hận vừa đáng thương, hắn trầm ngâm suy nghĩ một chút, rút chân khỏi tay của Điền Khắc Minh, lạnh lùng nói: – Điền Khắc Minh, ông đứng dậy đi.

Mục đích của hắn cũng không định làm tới cùng chuyện này, nếu không hoàn toàn có thể không cần phí lời với ông ta, trực tiếp tóm ông ta đến đồn công an. Vừa nghe ông ta nói đến con gái và mẹ già, lập tức động lòng trắc ẩn.

Điền Khắc Minh ngẩng đầu lên, ông ta nhìn Sở Thiên Thư với vẻ mặt đáng thương và nói cẩn thận: – Tiểu Sở, cậu chịu tha cho tôi rồi hả?

Sở Thiên Thư gật đầu và nói: – Tôi nói hai việc, ông làm theo những gì tôi nói, tôi sẽ tha cho ông.

Điền Khắc Minh mừng rỡ, lập tức bò dậy, rất cung kính đứng trước mặt Sở Thiên Thư, nghe hắn sắp xếp.

Sở Thiên Thư biết Điền Khắc Minh để có thể ăn chơi đàn điếm bên ngoài, lão giấu vợ tích cóp không ít quỹ đen. Sức khoẻ của mẹ Trịnh Tiểu Mẫn luôn không được tốt, để có tiền trị bệnh, nên hắn hỏi: – Trong tài khoản của ông có thể rút được bao nhiêu tiền?

Điền Khắc Minh nói: – Hai mươi nghìn.

– Hử? Sở Thiên Thư căng mặt lên.

– Không, ba mươi người, ba mươi nghìn. Điền Khắc Minh khóc lóc, nói: – Trong tay tôi thật sự chỉ có từng đó thôi, nhiều hơn nữa thì phải đi xin vợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!