Khổng Thu vừa thức dậy, nằm bên cạnh cậu lúc này lại là một con mèo lông xù. Cậu cảm thấy vô cùng kỳ cục, nhưng bất quá cũng không thấy chán ghét. Khổng Thu vốn ưa sạch sẽ, nhưng cũng không khiết phích quá độ, nên chuyện Blue nằm trên giường hình như cũng chỉ là một chuyện tự nhiên và bình thường.
Chỉ có điều, Khổng Thu chẳng biết có nên coi Blue là một con mèo bình thường không nữa.
"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô…"
Blue chả thèm để mắt đến chỗ đồ hộp Whiskas dành cho mèo của mình, mà lại dán mắt vào tô mì ăn liền nóng hổi Khổng Thu vừa mới nấu, không ngừng chảy nước miếng. Chân trước động đậy, đuôi lắc qua lắc lại, hai mắt sáng rực, không ngừng thể hiện cho Khổng Thu biết nó muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn a.
Sờ sờ đầu Blue để trấn an, Khổng Thu lập lại:
"Blue, mi không thể ăn cái này, mặn và cay lắm."
"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô…" Mũi Blue hít lấy hít để, chân vẫn liều mạng đòi hỏi, muốn ăn, muốn ăn a.
Khổng Thu tuy chưa bao giờ nuôi sủng vật, nhưng cậu cũng biết thú cưng căn bản không thể ăn được những món ăn có nhiều muối, chứ đừng nói chi là có cả ớt như tô mì này. Blue đói bụng, cậu biết, nhưng làm sao cậu có thể cho Blue ăn mì ăn liền được?
Hơn nữa lại còn là mì ăn liền vị cay.
"Blue, ta khui đồ hộp cho mi được không?"
"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô…"
Trong mắt Blue chỉ có một tô mì thơm lừng nóng sốt trước mặt.
Khổng Thu đứng dậy, đem tô mì đặt ở chỗ khác cao hơn, rồi đi đến góc nhà lấy một lon Whiskas khui ra. Mới vừa cầm cái bát của mèo, cậu nghĩ lại, rồi bỏ vào chỗ cũ, đi đến nhà bếp chọn một cái bát sứ thật đẹp, sau đó đổ thức ăn trong hộp ra, dùng muỗng tán cho nhuyễn nhừ.
Cầm bát đi đến bên cạnh con mèo vẫn còn đang mải miết kêu, cậu đặt cái bát đến trước miệng của nó, nói lời ngon ngọt:
"Blue à, đồ hộp rất ngon nè, mi ăn thử đi."
Blue liếc mắt nhòm đống thức ăn đó, rồi xoay đầu đi chỗ khác, ngửi cũng không thèm ngửi, thái độ rất kiên quyết:
Không ăn.
Blue! Khổng Thu nghiêm giọng hơn một chút.
Blue vẫy vẫy đuôi, ủy khuất kêu lên:
"Meo meo ô Meo meo ô…" Không ăn, không ăn mà.
"Blue, mi không thể ăn mì ăn liền."
Blue quay đầu lại, hai chân trước cào cào lên người Khổng Thu, gương mặt tràn đầy khát vọng ngẩng lên kêu:
"Meo meo ô ô ô… meo meo ô ô ô…"
Giằng co qua lại nửa ngày, Blue cũng không chịu ăn một miếng thức ăn mèo nào.
Có lẽ phải làm cho nó bị cay một lần thì nó mới biết mình không thể ăn.
Không còn cách nào khác đối phó với thái độ cứng đầu của Blue, Khổng Thu thầm nghĩ vậy.
"Được rồi, ta cho mi ăn."
"Meo meo meo meo meo meo…"
Đuôi của Blue vẫy qua rồi vẫy lại, liếm liếm miệng ra vẻ thèm thuồng.
Gắp một cọng mì ra, thổi nguội rồi đặt ở lòng bàn tay, Khổng Thu cương quyết không thừa nhận bản thân cũng có chút xấu xa, cậu đưa đến trước miệng Blue. Blue ngửi ngửi, há miệng ra nuốt vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!