Tiểu Trương đang đứng trong góc chợt nhẹ nhàng bước đến, nhỏ giọng nói:
"Khổng tiên sinh, điện thoại của Mục tổng."
Thấy Mục Dã còn đang đứng hàn huyên với tổng tài của mấy công ty khác, với lại nhìn mồ hôi lạnh trên trán của y, Khổng Thu liền vươn tay nói, Để tôi nghe cho.
Tiểu Trương đem điện thoại đang không ngừng reo vang giao cho Khổng Thu, rồi nhẹ nhàng rời đi. Thấy trên màn hình hiển thị tên Đường, Khổng Thu nhìn nhìn Mục Dã, rồi mới quyết định che miệng nhận máy.
"Nửa tiếng nữa tài xế chờ em ở cửa sau."
Thanh âm ra lệnh cuả đối phương khiến Khổng Thu rùng mình một cái, chính là nam nhân kia!
Đối phương thấy không ai đáp lại, thanh âm lại lạnh thêm vài phần: Nghe được không?
"Thật ngại quá, tôi là bạn của Mục Dã, anh ấy hiện không tiện nghe điện thoại."
Hai mắt của nam nhân liền bắn ra hàn quang, lạnh lùng phun ra hai chữ: Khổng Thu?
Ơ? Sao đối phương lại biết tên mình?
Cũng không chờ Khổng Thu mở miệng hỏi, cậu chợt nghe đối phương lạnh hơn bao giờ hết nói:
"Bảo Mục Dã nghe điện thoại."
Người này chính là nguyên nhân khiến gần đây tâm tình của Mục Dã không tốt sao? Khổng Thu cũng không hiểu tại sao khi vừa nghe tiếng của nam nhân này, trực giác của cậu lại nghĩ ngay đến bộ dạng tiều tụy gầy yếu gần đây của Mục Dã, cậu cố nén cảm giác lạnh buốt tận sống lưng, gắng không để khớp hàm đánh run cầm cập, nói:
"Mục Dã bị bệnh, đang sốt cao, y…."
Tít tít tít…
Đối phương cúp điện thoại.
Kinh ngạc trân trối nhìn di động, Khổng Thu còn chưa kịp đoán ra ý định của đối phương là gì. Không biết còn gọi lại không nhỉ?
Đợi nửa ngày cũng không thấy điện thoại reng, Khổng Thu chột dạ đem di động của Mục Dã cất vào trong túi áo, định lát nữa sẽ giải thích với Mục Dã, hy vọng y sẽ không trách cậu đã tự ý nhận điện thoại của mình.
Người chủ trì đã bước lên sân khấu, mấy người đang nói chuyện với Mục Dã cũng im lặng ngồi xuống, Mục Dã lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Y theo bản năng dính sát vào người của Khổng Thu, y cảm thấy lạnh.
Cũng không thèm để ý đến thanh danh là cái gì, lại càng chẳng thèm để ý đến tất cả camera đều đang hướng về phía mình, Khổng Thu tháo bao tay mang vào cho Mục Dã, rồi mới cầm lấy hai tay y, cọ cọ cho y thêm phần ấm áp.
"Trọng Ni, tôi lại gây phiền phức cho cậu rồi."
"Tôi vốn là (đồng tình luyến ái) mà."
A.
Mơ hồ nhìn lên sân khấu, Mục Dã bỗng thấy may mắn, may mắn là y không cần lên sân khấu, bằng không thì đúng thực là không xong.
Ưm!
Một cơn đau bất chợt từ dạ dày kéo đến liền bộc phát ra toàn thân, Mục Dã nghiến chặt môi mới giữ cho mình không rên thành tiếng.
Bị nắm đau, Khổng Thu vội quay đầu lại nhìn, tim cậu bỗng như hụt mất mấy nhịp.
Mục Dã!
Đừng nhúc nhích!
Không để Khổng Thu loạn động, Mục Dã cúi đầu cố nén đau đớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!